Hai người này không khám bệnh cũng không nói vì sao lại đến, vừa đến đã kiểm tra giấy phép, Lâm Bạch Thanh đoàn sơ qua: “Hai người là lãnh đạo ở Cục y tế đúng không? Đến để kiểm tra công việc của chúng tôi.”
Hai người liếc nhau nói: “Xem như là vậy đi.”
Cấp trên xuống kiểm tra đương nhiên là phải phối hợp, Lâm Bạch Thanh nói: “Đi thôi, tôi dẫn hai người lên tầng.”
Hai người đang định lên tầng thì ánh mắt người thấp hơn nhìn vào quầy, nhíu mày: “Các cô vẫn còn dùng kim tiêm cũ sao?”
Người đeo kính thấy vậy cũng nói: “Cái này không hợp vệ sinh, các cô không biết hiện tại đang có bệnh viêm gan B đang hoành hành không? Sử dụng loại kim tiêm cũ này rất dễ lây bệnh, sao các cô có thể sử dụng được chứ?”
Người thấp hơn cũng nói: “Nơi này của các cô sao so được với bệnh viện, chỗ này có thể chữa bệnh sao?”
Lâm Bạch Thanh với bác sĩ Lưu nhìn nhau, tức giận trong lòng dâng lên.
Cô nói: “Lãnh đạo, giấy phép mở cửa và giấy phép kinh doanh của chúng tôi đều do Cục y tế phê duyệt. Nếu hai người cảm thấy chúng tôi không đủ tư cách thì lúc trước đã không ban hành giấy phép.”
Bác sĩ Lưu cũng nói: “Hai vị lãnh đạo, trước mắt Linh Đan Đường chúng tôi có tám giường bệnh, ba phòng khám bệnh, thiết bị đứng đầu ở Đông Hải. Nếu ở đây không thể chữa bệnh thì nơi nào mới có thể chữa bệnh?”
Nếu Linh Đan Đường cũ kỹ một chút thì bị người ta ghét bỏ cũng không nói.
Hiện tại đã được sửa chữa, dù là trang thiết bị hay là vệ sinh thì đều đạt tiêu chuẩn.
Hai vị lãnh đạo này chê bai không giống với người làm công tác kiểm tra, ngược lại giống đến đây để xoi mói thì đúng hơn.
Hai người thấy bác sĩ tức giận, cũng nhận ra họ nói sai, người đeo mắt kính nói: “Chúng tôi nói vậy thôi, các cô làm việc đi không cần phải quan tâm chúng tôi.”
Hai người họ không đi, nhìn nhau rồi ra ngoài cửa đứng.
Hôm nay là ngày khám thử đầu tiên, buổi trưa vẫn ổn, hôm nay toàn chuyện tốt.
Đột nhiên có hai người này đến, nhìn giống như là hai nhân viên chính phủ nhưng không nói mình đến đây làm gì. Điều này làm bác sĩ Lưu vô cùng lo lắng, đứng ngồi không yên, Lâm Bạch Thanh cũng bị bọn làm nổi lòng tò mò.
Cô đoán hai người này đứng chờ một người quan trọng bởi vì hai người họ liên tục nhìn ra đường.
Đột nhiên, người đeo kính nói: “Tới đây, tới đây.”
“Đến rồi đây, đi thôi, mau đi đón người.” Người thấp hơn cũng nói.
Hai người họ đi xuống bậc thang, chạy chậm.
Lâm Bạch Thanh và bác sĩ Lưu cũng vô cùng tò mò, muốn biết người tới là ai mà lại phô trương đến vậy.
Một chiếc xe Crown đi đến, chiếc xe dừng lại, tái xế đi xuống định mở cửa xe nhưng lại bị người đàn ông đeo mắt kính giành trước, mở cửa ra.
Từ trên xe một cái chân xuất hiện, đi giày da đế bằng màu trắng ngà, kiểu dáng vô cùng đẹp đẽ.
Bởi vì một chiếc giày khiến Lâm Bạch Thanh nổi lên tò mò với một người, lại nhìn thì chảy thấy một quý bà đi từ trong xe ra. Bên trong bà ấy mặc một bộ quần áo màu tím nhạt, áo khoác âu phục màu kem, quần cùng màu phối cùng đôi giày đế bằng màu trắng ngà xinh đẹp kia.
Quý bà này có tóc bạc trắng, ngay cả một sợi tóc đen cũng không có, vừa xuống xe đã có người đến đỡ nhưng chỉ nói cảm ơn rồi lịch sự phất tay áo, từ chối.
Cả người bà ấy không có trang sức, ngay cả lỗ tai cũng không có, quần áo cũng là màu đơn sắc lại toát ra một sự cao quý. Tuy rằng nhìn thì giống một người sáu, bảy mươi tuổi nhưng đôi mắt vô cùng sáng ngời, vừa sáng vừa có hồn.
Bác sĩ Lưu nhìn thấy quý bà này đi đến chỗ mình, nhỏ giọng nói: “Bạch Thanh, dì chưa từng thấy người phụ nữ nào già rồi mà còn đẹp như vậy.” Không kìm được, còn nói: “Bà ấy đẹp quá đi!”
Không chỉ có dung mạo xinh đẹp mà quần áo trên người tuy không giàu sang nhưng rất đẹp. Lúc này quý bà đó ngẩng đầu lên, đánh giá phòng khám: “Đây không phải Linh Đan Đường trong trí nhớ của tôi.” Người đeo mắt kính vừa rồi nói: “Giáo sư Liễu, nghe nói phòng khám này vừa mới sửa sang lại.”
Liễu Liên Chi gật đầu: “Phong cách thiết kế giống Liễu Yến, rất đẹp!”
Bà ấy nhìn vào lời đề trên cửa của Cố Minh trước, gật gật đầu rồi lại nhìn bảng hiệu, nhìn Lâm Bạch Thanh. Không có người đỡ, đi rất chậm nhưng rất ổn định, bước từng bước lên bậc, thấy có hai bác sĩ nữ đứng ở cửa, đều mặc áo dài trắng, dịu dàng nói: “Xin hỏi, buổi chiều bác sĩ Lâm Bạch Thanh có khám bệnh không? Số của cô ấy có còn không?”
Một quý bà như vậy hoá ra là tới khám bệnh.
Bác sĩ Lưu nói: “Phòng khám không cần đăng ký, cứ vào khám. Bác gái, bác vào đi để bác sĩ Lâm bắt mạch giúp bác.”