Mã Bảo Trung cũng giống vậy, vì chữa bệnh, năm đó thường xuyên chạy đến huyện An Dương đào hàm tu thảo.
Lâm Bạch Thanh lại nói: “Huyện An Dương có cửa khẩu nhập cư trái phép, thường xuyên có người đi qua đó để nhập cư trái phép. Trước khi đến thành phố cảng, ông biết Thẩm Khánh Nghi đang phải trải qua chuỗi ngày khổ sở, muốn rời khỏi Đông Hải nên đã ra chủ ý cho bà ấy, nói sẽ giúp bà ấy tìm cơ hội, giúp bà ấy nhập cư trái phép đến thành phố cảng, đúng hay không?”
Mã Bảo Trung hơi kinh ngạc, không nói gì.
Bởi vì ông ta tin tưởng cuộc nói chuyện giữa ông ta với Thẩm khánh Nghi, chỉ cần là nhắc tới nhập cư trái phép, rời đi thì thư đó lập tức bị đốt ngay sau khi đọc, không hề lưu lại một phong thư nào cả, ông ta không biết tại sao Lâm Bạch Thanh lại biết rõ ràng như vậy.
Đương nhiên, chuyện mật báo cũng chỉ là một câu, ông ta không nghĩ tới có thể bị đào ra sau hai mươi năm.
Thương lượng về chuyện nhập cư trái phép, chỉ là liên lạc riêng tư thuộc về ông ta cùng Thẩm Khánh Nghi, ông ta cũng không ngờ sẽ bị lộ ra.
Bỗng chốc trong lòng Mã Bảo Trung đã có suy nghĩ, có phải Thẩm Khánh Nghi đã trở lại hay không?
Cũng đã nói những việc này cho Lâm Bạch Thanh.
Ông ta nhìn ra cửa theo bản năng, nhìn mọi người trong gian phòng này, muốn tìm kiếm bóng dáng Thẩm Khánh Nghi.
Thật ra vốn Lâm Bạch Thanh cũng không chắc chắn, chôn tã lót của cô ở trong rừng cây, muốn hại c.h.ế.t người là Mã Bảo Trung, hay là từ bức thư tình trộm được từ chỗ Cố Hoài Thượng giúp cô chắc chắn chuyện này.
Ở trên phong thư tình kia, Mã Bảo Trung viết một câu: Ngày mai tôi lại muốn đi đào hàm tu thảo, chuyện của cô tôi sẽ còn giúp cô đi xem, chờ cô nghĩ xong xuôi rồi tìm tôi.
Lúc ấy chính là ông ta dựa vào việc đào hàm tu thảo mà đi hỏi thăm chuyện nhập cư trái phép.
Lâm Bạch Thanh lại nói: “Nếu lúc ấy không phải Cố Minh chỉ đường cho ông đến huyện An Dương đào hàm tu thảo, rất có thể ông sẽ c.h.ế.t vì bệnh viêm gan, cho dù không chết, cũng sẽ chuyển sang viêm gan B, cả đời khó có thể chữa khỏi. Theo lý đáng ra ông phải cảm ơn thầy của tôi, cảm ơn ông ấy đã chỉ một con đường sáng mới đúng. Nhưng không những không biết cảm ơn, sau khi ông phát hiện con đường giải thoát đã lấy nó lừa Thẩm Khánh Nghi, dụ dỗ bà ấy, lừa bà ấy, sau đó chờ bà ấy không thể không quay về thành phố Đông Hải bởi vì khi kết thúc cải tạo được phóng thích, lừa bà ấy nói có thể đưa bà ấy đi thành phố cảng. Mà sau khi chờ bà ấy tới huyện An Dương rồi, ông lại ném con của bà ấy trong rừng cây, còn bà ấy thì đâu rồi, ông đã giấu bà ấy ở chỗ nào, hay là ông đã g.i.ế.c bà ấy rồi?”
Từng câu đã đánh cho Mã Bảo Trung sững sờ ở tại chỗ, hồi lâu không nói được một lời.
Ở đây có rất nhiều người, thật ra dưới không khí như thế này, mọi người đều có thể lặng lẽ trốn đi.
Nhưng không có ai muốn chuồn, thậm chí, không ai dám lên tiếng ngắt lời.
Tất cả mọi người đều muốn tiếp tục nghe.
Thẩm Khánh Nghi, đã từng là cô Cả giai cấp tư sản của thành phố Đông Hải không ai không biết, không ai không hiểu.
Về chuyện tình yêu và hôn nhân của bà ấy cùng những gì đã trải qua đều là bí ẩn, mọi người nghị luận sôi nổi, cũng đều nói bà ấy bị mẹ của mình là Liễu Liên Chi ép đến tự sát, cũng vì điều này, Liễu Liên Chi vẫn luôn bị mọi người lên án.
Kết quả Thẩm Khánh Nghi lại là do Mã Bảo Trung hại chết?
Mã Bảo Trung còn đang thất thần tại chỗ, đột nhiên chỉ cảm thấy trước mắt có một ánh sáng chợt lóe lên, ngay lúc ấy ông ta không thể phản ứng lại được đây là gì, chờ khi ông ta thấy được rõ ràng đã thấy trên con d.a.o gọt hoa quả trong tay Thẩm Khánh Hà đã có máu, ông ta sờ một cái lên khuôn mặt lạnh ngắt của ông ta, trên tay đầy máu, lúc này ông ta mới kinh ngạc phát hiện ra, mặt ông ta bị cắt qua.
Thẩm Khánh Hà c.h.é.m xong rồi còn chưa hết hận, lại đ.â.m một đao về phía n.g.ự.c của Mã Bảo Trung.
Đương nhiên như vậy không được, nếu gây ra mạng người thì có thể có phiền phức.
Có người kéo Thẩm Khánh Hà, có người đẩy Mã Bảo Trung, còn có tiếng đứa bé khóc lớn, gọi cầu xin mẹ đừng đánh.
Nhưng Thẩm Khánh Hà như bị điên, d.a.o gọt hoa quả lung tung múa loạn, cắt qua tay của một người khách có ý kéo bà, lại một đao không cẩn thận cắt qua chính cánh tay của mình, nhưng bà không ngừng nghỉ, vẫn còn đ.â.m về phía Mã Bảo Trung.
Nghe cũng thấy thật là đáng sợ, chị gái của bà xinh đẹp như vậy, thông minh như vậy, một người chị gái đầy khí chất thư hương.
Bởi vì là càng giàu có lại càng xấu xa, sợ người ta nói bà ấy hư hỏng xa hoa lãng phí, khi Thẩm Khánh Nghi tắm cũng không dám dùng xà phòng thơm mà dùng loại kiềm cho mặt, nhưng làn da của bà ấy mịn nhất và trắng nhất trong số những cô gái mà Thẩm Khánh Hà đã gặp qua trên đời này.
Tính cách bà ấy cũng rất tốt, tuy rằng thường xuyên bị kéo ra ngoài phê bình, nhưng chỉ cần được bị thả về nhà, bà ấy lại cười ha ha.
Bà ấy ngoan cường, cứng cỏi, lạc quan, rộng rãi, tuy rằng cuộc sống rất khổ, nhưng chưa từng oán giận vận mệnh, cũng không hề tự oán tự trách.
Chị gái tốt như vậy, lại bị người bên gối của bà hại chết?