Mã Bảo Trung sẽ không thiếu một miếng thịt, cũng sẽ không thiếu một khúc xương.
Nhưng để Ủy ban thanh tra kỷ luật điều tra ông ta thì không giống vậy, nếu mà tra ra vụ án hình sự, chẳng những ông ta sẽ mất công việc, còn bị ngồi tù, ý nghĩa kia tức là từ đây ông ta sẽ bị thân bại danh liệt.
Hai cái gốm sứ thời nhà Nguyên này là đồ cổ quý nhất trong tay Liễu Liên Chi.
Nhưng bà ấy là người rõ ràng, không để bụng những vật ngoài thân đó, đừng nói là đưa nó cho người có tầm nhìn hạn hẹp.
Mấy năm gần đây thị trường đồ cổ phát triển, giá cả của nó nước lên thì thuyền lên, giá trị của nó càng ngày càng cao.
Đây cũng là vật mà Mã Bảo Trung yêu thương nhất.
Nhưng giờ phút này ông ta chỉ muốn Sở Xuân Đình có thể nhận lấy nó rồi coi như chưa có gì xảy ra.
Sở Xuân Đình ngồi trên xe lăn, một ông lão vừa gầy vừa khô nhưng ông lão này không giận tự uy, nhìn người đàn ông vẫn đang quỳ gối trước mặt mình, ánh mắt như đang nhìn một con ch.ó chết: “Vì sao vừa nãy không thừa nhận?”
Mã Bảo Trung nghiến răng nghiến lợi, nói: “Chủ yếu khi đó tôi còn quá trẻ, không hiểu chuyện.”
“Hóa ra là bởi vì không hiểu chuyện, ha ha……” Sở Xuân Đình đang cười, nhưng tiếng cười vô cùng ghê rợn, dừng một chút, lại nói: “Nhưng đã làm sai thì luôn phải trả giá, nếu có án hình sự, cậu phải đi chấp hành án, nếu không có…”
Ngừng lại một chút, ông ta cúi đầu nhìn Mã Bảo Trung: “Tôi sẽ điều tra cậu, không có khả năng cậu không có vụ án hình sự nào, đúng không?”
Mã Bảo Trung rùng mình một cái từ trong xương cốt, run run khe khẽ.
Loại người như Sở Xuân Đình này mà thật sự muốn ai ngồi tù, thì có rất nhiều mối quan hệ, cũng có rất nhiều thủ đoạn.
Có tội thì thôi, không có tội, ông ta cũng có thể cho người đó nhận một cái.
Trong tay Mã Bảo Trung chỉ có hai kiện đồ sứ, đây cũng là đồ ông ta quý trọng nhất, ông ta từ từ đặt chúng lên đầu gối của Sở Xuân Đình, tuy rằng biết rõ đã không còn hy vọng, nhưng vẫn còn muốn nỗ lực một chút.
Đương nhiên, ông ta cho rằng hôm nay làm ầm ĩ đến một bước này, coi như là đã kết thúc rồi.
Nỗ lực hai mươi năm của ông ta cũng bị đốt sạch, không còn tương lai tươi sáng ở Viện Di tích Văn hóa, ông ta còn phải đi ngồi tù.
Nhưng thật ra vừa rồi mới chỉ là mở màn, kế tiếp mới là chuyện quan trọng nhất.
Khi quay đầu lại vỗ vỗ tay cháu gái, giọng nói của Sở Xuân Đình bỗng nhiên trở nên khàn khàn, dịu dàng, ngay cả ánh mắt cũng lập tức biến thành hiền từ, gắt gao nhìn chằm chằm Mã Bảo Trung, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, ông ta nói: “Hiện tại, Thanh Thanh nhà tôi muốn hỏi cậu một vài lời, tôi hy vọng cậu có thể thành thật, thẳng thắn thành khẩn và phối hợp.”
Cho nên, ông ta vẫn còn có một đường hy vọng, có thể không cần phải ngồi tù sao?
Mã Bảo Trung vội vàng bày tỏ lòng trung thành: “Đương nhiên tôi sẽ phối hợp, tôi nhất định phối hợp.”
Sở Xuân Đình nâng đầu, ý bảo Mã Bảo Trung nhìn về sau.
Mã Bảo Trung quay đầu lại nhìn theo ánh mắt ông ta thì thấy con của ông ta là Mã Giai (*) được vợ ông ta là Thẩm Khánh Hà bế, hai người đứng ở trước cửa phòng bếp, vẻ mặt hoảng sợ.
(*) Chương trước tác giả viết là Thẩm Giai, chương này lại là Mã Giai @@
Ông ta lại hiểu rõ ý của Sở Xuân Đình, không có chuyện Sở Xuân Đình sẽ buông tha ông ta, mà thái độ tiếp theo của ông ta sẽ liên quan trực tiếp đến sự sống c.h.ế.t của con trai.
“Phối hợp, tôi nhất định sẽ phối hợp, tất cả đều phối hợp ông.” Ông ta quỳ trên mặt đất, chỉ còn thiếu dập đầu.
Tiếp theo mới là chuyện Lâm Bạch Thanh quan tâm nhất.
Cuối cùng thì Thẩm Khánh Nghi đã đi đâu? Còn sống hay đã chết?
Lâm Bạch Thanh không hề hỏi thẳng mà trước tiên lại nói: “Mã Bảo Trung, khi ông còn nhỏ bị bệnh vàng da bệnh viêm gan mãn tính, bởi vì là bệnh truyền nhiễm nên các bạn học, bạn bè đều rất xa cách với ông, lúc ấy ông đã tìm ai xem bệnh giúp ông?”
Mã Bảo Trung mím môi lại một chút, không nói gì.
“Là thầy của tôi: Cố Minh, đúng không?” Lâm Bạch Thanh lại nói.
Mã Bảo Trung mím môi lại, nhẹ nhàng gật đầu xem như thừa nhận.
Ông ta giống với Lâm Bạch Thanh cũng đều từng bị bệnh vàng da bệnh viêm gan, nhưng không giống ở chỗ Lâm Bạch Thanh bị cấp tính, ông ta bị mãn tính.
Lâm Bạch Thanh lại nói: “Lúc ấy thầy của tôi đã nói với ông rằng, hàm tu thảo có thể trị bệnh của ông, nhưng hàm tu thảo là một loại cỏ dại, hơn nữa trên thị trường phần lớn là hàm tu thảo có dược tính rất kém cỏi, hàm tu thảo hoang dại thật sự chỉ có sâu bên trong núi của huyện An Dương mới có, cho nên năm đó ông thường xuyên chạy đến huyện An Dương đào hàm tu thảo, có đúng hay không?”
Mã Bảo Trung lại gật đầu.
Cũng xác nhận, sự thật chính là như vậy.
Năm đó Cố Minh đến huyện An Dương chính là đi đào hàm tu thảo, nửa đường gặp Lâm Bạch Thanh nên đã cứu cô..