Đã làm hại người khác tan cửa nát nhà, mà lại cho rằng một bộ đồ sứ là có thể bỏ qua?
Ở đây có mười mấy người cũng đều đang nhìn nhau, vô cùng tò mò.
Đương nhiên, trong lòng mọi người đều có dự đoán, một chuyện của hai mươi năm trước, cùng lắm thì cũng chỉ là một câu chuyện, Sở Xuân Đình có chứng cứ không, nếu không có chắc chắn Mã Bảo Trung sẽ không thừa nhận.
Ông ta nguyện ý đưa đồ sứ trân quý nhất trong nhà ra, đã là có thái độ xin tha.
Vậy Sở Xuân Đình thì sao, người này ở thành phố Đông Hải là ông lớn có thể gọi người nghe tiếng sợ vỡ mật, ông ta sẽ nhận lấy đồ sứ, coi như đã hiểu rõ mọi chuyện, hay là nói hôm nay ông ta phải đuổi theo Mã Bảo Trung hỏi cho rõ ràng?
Nhưng mọi người nghĩ, muốn hỏi cho rõ ràng chuyện này sợ là không dễ dàng.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, đứng ở trên lập trường của Mã Bảo Trung mà suy nghĩ, vừa mới lên làm viện trưởng, vợ lại là lãnh đạo lớn, mẹ vợ của ông ta lại là Liễu Liên Chi, Mã Bảo Trung cũng là người có thân phận có bối cảnh, một vụ việc nhỏ như vậy, chỉ cần ăn vạ không nhận thì Sở Xuân Đình có thể làm thế nào?
Đương nhiên ở đây không có ai hiểu Sở Xuân Đình, cũng không hiểu biết tác phong hành sự của ông ta.
Nếu biết thì bọn họ sẽ không suy nghĩ như vậy.
Sự im lặng này cũng chỉ một phút, nhưng hiện trường lại yên tĩnh đáng sợ.
Cuối cùng Sở Xuân Đình ra hiệu Lâm Bạch Thanh lấy điện thoại đến đây, nhấn một dãy số ngay tại chỗ, mở loa ngoài, chỉ một lát sau điện thoại được kết nối, bên kia đúng là người mà Mã Bảo Trung có mời cũng không đến: Giám đốc Mã.
Ông ấy nói: “Ông Sở, ông có gì cần phân phó sao?”
Sở Xuân Đình thở một tiếng hừ, hỏi: “Sở Văn hóa có một người gọi là Mã Bảo Trung, nghe nói là người của cậu.”
Giám đốc Mã nghĩ một chút rồi mới nói: “Nghe tên rất quen tai, chắc là người trong Sở chúng tôi, để tôi đi kiểm tra.”
“Người này không thích hợp, tôi đề nghị cậu yêu cầu Ủy ban thanh tra kỷ luật điều tra cậu ta!” Sở Xuân Đình nói vào micro.
Theo giọng nói vang lên của ông ta, mọi người tại hiện trường hít sâu một hơi.
Làm buôn bán thì vẫn tốt, nếu là ai có chút tên tuổi ở chính phủ thì ai mà không sợ Ủy ban thanh tra kỷ luật.
Vừa rồi mọi người còn đang suy nghĩ, có phải Sở Xuân Đình muốn cãi tay đôi với Mã Bảo Trung hay không.
Thật không ngờ, người ta trực tiếp chuyển cho Ủy ban thanh tra!
Đương nhiên đây là Sở Xuân Đình, là người dậm chân ở thành phố Đông Hải một cái thì mặt đất cũng đều phải run đến ba lần.
Sở dĩ ông ta tàn nhẫn chính là bởi vì phong cách hành sự ông ta, là người bình thường không thể nghĩ đến được.
Trong điện thoại, Giám đốc Mã cười nói: “Chắc chắn mắt nhìn của ông Sở không có vấn đề, ông là do tỉnh mời đến làm cố vấn vinh dự, công việc của chúng tôi vẫn là do ông giám sát, ông cảm thấy người nào có vấn đề, tôi sẽ xin chỉ thị phía trên.”
Hiện trường lại là những tiếng hít sâu.
Ánh mắt Sở Xuân Đình sắc bén, mày dựng, nhìn quanh một vòng đã thấy tất cả những người ở đầy đều đang run bần bật như hận không thể có một cái động chuột để bản thân chui vào rồi trốn đi, hiển nhiên tất cả đều bị dọa sợ.
Chỉ có mỗi Mã Bảo Trung là còn nụ cười trên mặt, ôm bộ gốm sứ thời nhà Nguyên, cười mà cũng không khác gì khóc.
Làm đối thủ cũng cần phải nói đến trình độ.
Đối thủ có trình độ quá kém sẽ chỉ làm người cảm thấy ghê tởm, bẩn thỉu, hận không thể một chân đá văng ra.
Khi vừa mới thấy Mã Bảo Trung, Sở Xuân Đình cho rằng đây là rác rưởi, là chất thải, muốn một chân đá chết.
Nhưng thấy ông ta sắp c.h.ế.t đến nơi rồi mà vẫn còn có thể cười được, lại sinh ta vài phần tàn nhẫn.
Ông ta nói vào trong điện thoại: “Bảo thư ký của cậu tới nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải, tôi có việc muốn cậu ta làm.”
Giám đốc Mã nói: “Được được, tôi phái người qua ngay lập tức.”
Điện thoại cúp máy tạch một tiếng, ánh mắt Sở Xuân Đình quét về phía Mã Bảo Trung, một trường hợp nổi tiếng đã xảy ra.
Mã Bảo Trung giống như bị căng gân cốt, bước đi tập tễnh, đi từng bước một đến trước quầy rượu, tay run run lấy chiếc chìa khóa, dưới một tiếng kêu kinh ngạc của người vợ Thẩm Khánh Hà, ông ta mở ngăn tủ ra, từ giữa lại lấy ra một bộ gốm sứ thời nhà Nguyên.
Thêm cả cái trong tay này là hai cái gốm sứ thời nhà Nguyên, là hai văn vật tinh mỹ nhất trong căn nhà này, cũng là đồ có giá trị nhất.
Mã Bảo Trung vẫn cười giống như khóc, tiến lên từ từ quỳ xuống mặt đất, nâng đồ sứ lên, giọng nói run run: “Thật ra ông không cần trả tiền, ông Sở, hai kiện đồ sứ này rất có duyên với ông, đồ vật này ông cứ mang đi đi.”
Một vụ báo cáo của nhiều năm trước, cứ cho là tra ra chứng cứ thì sao, cùng lắm cũng chỉ là nhận phải hai câu chửi bới.