Lâm Bạch Thanh biết Sở Xuân Đình có thủ đoạn, nhưng cũng không biết ông ta có bao nhiêu thủ đoạn.
Mã Bảo Trung cũng vậy.
Nhớ năm đó, khi Sở Xuân Đình là thương nhân yêu nước, là người nổi tiếng vô cùng tương lai trong chính phủ, Mã Bảo Trung chỉ là một cậu học sinh trung học cả ngày ngậm hàm tu thảo chua lòm trong miệng, cưỡi chiếc xe hai tám chạy theo m.ô.n.g của các nữ sinh.
Cha ông ta là một giáo viên, khá yêu thích đồ cổ, cũng có yêu thích một số thứ không tốt đẹp.
Mưa dầm thấm đất, Mã Bảo Trung cũng thích đồ cổ từ khi còn nhỏ.
Đương nhiên ông ta biết Sở Xuân Đình, nhân vật lớn có tiếng tăm lừng lẫy trong giới văn vật, so với Sở Xuân Đình, ông ta chỉ là một con kiến.
Nhưng nguyên nhân chính là vì ông ta chỉ là một con kiến nên một nhân tài như Sở Xuân Đình sẽ không nhìn tới ông ta.
Mà một người khi làm điều ác, ngay từ đầu sẽ có cảm giác có tật giật mình, nhưng trải qua một thời gian dài không bị người tố giác, không bị phát hiện, ông ta sẽ có một loại cảm giác tự hào cùng vô cùng tự tin, tự tin bản thân có thể vĩnh viễn giấu được, có thể không bị phát hiện.
Đả kích thình lình xảy ra.
Nhưng mà Mã Bảo Trung đã làm vua nịnh nọt ở đơn vị cơ quan được hai mươi năm, có thể khiến ba vị lãnh đạo trực tiếp đều đang bay bay trên không trung như đang tắm mình trong gió xuân.
“Ông là, e là không phải là ông Sở, chân ông…” Đầu tiên là ông ấy nói hai câu, xoa dịu tình hình rồi lại nói: “Kẻ hèn vừa mới thăng nhiệm làm viện trưởng Viện Di tích Văn hóa đang nghĩ tới ông Sở, tuy rằng có tiếng tăm lừng lẫy ở Sở Văn hóa, lại không có chức vụ danh dự gì ở Viện Di tích Văn hóa của chúng tôi, vì vậy tôi muốn mời ông rời núi làm cố vấn vinh dự cho chúng tôi, không ngờ ông lại đến đây, tôi lấy làm vinh dự và hãnh diện!”
Tất cả người ở đây đều cảm thấy kinh ngạc, lúc này đưa mắt nhìn nhau, trong lòng nói chẳng lẽ ông Sở cũng tới cổ động?
Loại người như Sở Xuân Đình này, nếu có thể nói chuyện với ông ta, ở phương diện đồ cổ được ông ta chỉ điểm, về cơ bản sẽ không có hại.
Cho nên lúc này mọi người đều nóng lòng muốn thử, muốn tiến lên bắt chuyện hai câu với ông ấy.
Nhưng rõ ràng ông ấy đang cười, nhưng vẻ tươi cười lại vô cùng dữ tợn, khiến mọi người không dám đến gần.
Dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, Sở Xuân Đình duỗi tay vỗ vỗ ở trên xe lăn.
Lúc này mọi người mới chú ý tới phía sau đẩy xe lăn là một bé gái mặc một bộ váy trắng, duyên dáng yêu kiều.
Một già một trẻ, người già có sắc mặt xảo trá mà hung dữ, cô gái thì lại dịu dàng, cổ điển, là một người đẹp trẻ tuổi.
Bởi vì khi Sở Xuân Đình nhìn cô thì ánh mắt bỗng nhiên trở nên dịu dàng, mọi người cũng không kiềm chế được mà nhìn nhiều cô nhiều hơn một chút.
Sở Xuân Đình cũng không phải là người thích những chuyện vô nghĩa, ra hiệu bảo Lâm Bạch Thanh: “Thanh Thanh, hỏi ông ta đi.”
Với cha mẹ ruột của mình, cho dù chưa từng gặp mặt thì chắc chắn sẽ có cảm tình đặc biệt.
Nhìn thấy xung quanh nhiều người như vậy, Lâm Bạch Thanh cũng muốn cân nhắc bản thân nên làm sao.
Nói sao mới có thể nói được rõ ràng, suy nghĩ một lát, cô nói: “Hai mươi năm trước, khi nói đến gia cảnh, Liễu Liên Chi của nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải đã trải qua những ngày không tốt lắm, bởi vì là càng giàu có lại càng xấu xa, chẳng những mỗi ngày cần phải tiếp thu cải tạo còn bởi vì định lượng đồ ăn quá ít, thường xuyên ăn không no, phải bán của cải lấy chút tiền mặt để trợ cấp cho gia đình. Có một người có gia thế không tồi, nhưng có bệnh viêm gan vàng da, còn có miệng hôi, ông ta muốn theo đuổi con gái của Liễu Liên Chi là Thẩm Khánh Nghi, nhưng Thẩm Khánh Nghi không đồng ý, ông ta sinh lòng thù hận, nên đã tố cáo Liễu Liên Chi…”
Miệng thối lại còn bị bệnh vàng da truyền nhiễm, theo đuổi con gái không thành thì lại tố cáo mẹ ruột người ta.
Tuy rằng Lâm Bạch Thanh chưa nói rõ, nhưng ánh mắt mọi người đều cùng nhìn về phía Mã Bảo Trung.
Chuyện của hai mươi năm trước vẫn là một báo cáo bí mật, muốn kiểm chứng chắc là rất khó.
Nhưng mà trong thế giới này không có bức tường nào là không lọt gió, người đi để lại vết, chim bay để lại vết. Theo trực giác của mọi người, lần này một nhân vật lớn như Sở Xuân Đình lại đích thân tới cửa, chắc là tới hưng sư vấn tội.
Một phút khi Mã Bảo Trung nhìn thấy Sở Xuân Đình kia thì đã hiểu rõ, đây là phiền phức tới cửa.
Nhưng mà với tư cách là vua nịnh nọt có trình độ, ông ta có rất nhiều tinh thần bẩn không biết xấu hổ.
Ông ta biết bản thân bị vạch trần nhưng ông ta muốn đè mọi chuyện xuống, vậy cũng chỉ có thể giả vờ như nghe không hiểu.
Cầm gốm sứ thời nhà Nguyên tiến lên, ông ta nói: “Ông Sở, thật ra tôi đã muốn giao đồ sứ này cho ông từ sớm, đồ cổ không nói giá cả mà chỉ nói giá trị xanh, nếu không ông mở giá một chút, về sau bộ đồ sứ này sẽ do ông cất giữ?”