Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Ngày xưa, sau khi nghe nói con trai ông ta và Thẩm Khánh Nghi là một cặp, ông ta bắt đầu cậy nhờ mọi quan hệ, điều tra toàn bộ nhóm tiểu tướng, đội trị an, mọi tầng lớp người ở thành phố Đông Hải năm đó một lần.

Phải biết rằng với các mối quan hệ của ông ta, phàm là người ở thành phố Đông Hải thì có thể bị gọi tên, Sở Xuân Đình cũng có thể đào ra tám đời tổ tiên của người đó ra, cũng có thể rút gân lột da, nghiền c.h.ế.t như nghiền một con kiến.

Nhưng cho đến tận bây giờ, có rất nhiều người bôn ba trên cả hai con đường vì chuyện này, còn chẳng có tin gì.

Nhóc con này nghe ngóng được tin này từ đâu?

Công sức mấy ngày nay, cô tìm thấy người đó rồi.

Người đó không chỉ tố cáo, đứa bé vậy mà cũng là do ông ta vứt bỏ?

Thẩm Khánh Nghi kia thì sao, bà ấy bị ông ta quăng đi đâu rồi?

Người đó, rốt cuộc là ai?

Sở Xuân Đình không phải người tốt nhưng ông ta là một người thông minh, tay ông ta không linh hoạt, chỉ nhanh chóng giơ cánh tay ra, ra hiệu cô đến cởi quần áo thay đồ cho mình, không lên tiếng, cố gắng phối hợp suốt cả quá trình.

Chớp mắt đã thay xong một bộ đồ mới, Lâm Bạch Thanh mới đẩy xe lăn qua, ông ta chống hai tay, vô cùng linh hoạt ngồi lên trên.

Ở nhà là bảo mẫu nam, ở đơn vị pha trà rót nước cả ngày, con ngựa thấp cổ bé họng, làm kẻ hèn hai mươi năm, cuối cùng hôm nay Mã Bảo Trung cũng có thể nở mày nở mặt rồi.

Ông ta ở căn nhà Liễu Liên Chi xây trước giải phóng, nằm ở trong khu nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải, là một tòa biệt thự.

Liễu Liên Chi không chỉ có kiến thức học vấn cao mà thẩm mỹ cũng rất tốt, năm ấy có tiền, trang trí nhà cửa cũng rất hào hoa.

Cổ phần của bà cụ thì không cần nói rồi, tuy trải qua mười năm đó, nhưng chính cái gọi là thuyền nát vẫn còn ba ngàn cây đinh, sau khi sửa lại án xử sai, chính phủ quy trả đồ thuộc về bà ấy mà năm ấy bị tịch thu.

Trong đó có hai món là sứ Thanh Hoa, thuộc triều Nguyên.

Gốm sứ thời nhà Nguyên, người am hiểu văn vật đều biết nó có ý nghĩa gì.

Chỉ tính cổ phần của bà cụ thôi không có phần của Mã Bảo Trung.

Nhưng căn nhà này, đồ trong nhà đều là của Thẩm Khánh Hà, dĩ nhiên cũng thuộc về ông ta.

Mà hôm nay là ngày ông ta thăng chức, Thẩm Khánh Hà cũng muốn hạ mình chút, dẫn theo bảo mẫu bận rộn trong bếp.

Mã Bảo Trung là một người đam mê văn vật, giao du đều là người giới văn hóa, đương nhiên nếu đã có khách đến thì đồ trang trí, đồ gốm sứ, mấy món đồ cổ trong nhà, Mã Bảo Trung đều phải giao lưu với mọi người một ít.

Cùng lúc ấy, cũng hưởng thụ sự xu nịnh và ngưỡng mộ của mọi người.

Hơn nữa Mã Bảo Trung nghĩ, nếu mình đã làm viện trưởng rồi, được người ta tâng bốc, khen ngợi, nịnh hót sẽ trở thành trạng thái cuộc sống bình thường của ông ta trong tương lai, kể từ đây về sau, ông ta sắp sống tháng ngày này.

Mãi đến khi thỉnh thoảng quay đầu lại, trông thấy trong phòng khách náo nhiệt không biết từ khi nào có thêm một ông cụ mặc sơ mi trắng, mày cao mắt sâu, dung mạo như tạc, sống lưng ông ta mới lạnh đi, tay cũng không vững, một cái bình sứ suýt rơi xuống đất.

“Viện trưởng Mã, cẩn thận chút!” Có người nói.

Còn có người nói: “Viện trưởng Mã, đó là gốm sứ thời nhà Nguyên, cầm vững chút.”

Nếu nói Mã Bảo Trung cố gắng hai mươi năm trời mới có thể từ một nhân vật nhỏ bé vô danh lăn lộn lên vị trí ngày hôm nay.

Thì Sở Xuân Đình chính là cả một đời đều đứng trên đỉnh núi nhìn xuống chúng sinh.

Hôm nay người được Mã Bảo Trung mời đến hơi có m.á.u mặt mới biết ông cụ, nhóm người không có m.á.u mặt tuy nói không quen, nhưng vừa thấy khí chất bất phàm quanh người ông cụ này thì đều đoán được ông ta là nhân vật tầm cỡ.

Dù là gốm sứ thời nhà Nguyên trong tay Mã Bảo Trung, trong khoảnh khắc này cũng không thu hút ánh nhìn bằng Sở Xuân Đình.

Người biết đều muốn đến chào hỏi với ông ta, không quen thì cũng tò mò ông cụ này, muốn nhìn thêm hai cái.

Ông ta lên tiếng, giọng nói đè thấp lại khiến người ta nghẹt thở: “Mã Bảo Trung, chính là cậu?”

Mã Bảo Trung không nói, ông ta cũng không biết nên nói gì nhưng trời nóng nực mà ông ta lại rùng mình.

Sở Xuân Đình cong môi, áo sơ mi trắng chói lóa, nụ cười lại như ác quỷ: “Nghe nói kẻ tố cáo năm ấy là cậu, vứt bỏ đứa nhỏ nhà tôi cũng là cậu?”

Advertisement
';
Advertisement