Thẩm Khánh Hà là người cực kỳ cảm tính, bà ấy yêu thương chồng mình, nhưng bà càng yêu chị của mình hơn.
Mà sở dĩ bà yêu họ, là bởi vì bà thấy họ ưu tú, đáng được yêu.
Khi nghe nói Mã Bảo Trung là người mật báo bà cũng đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lại nghe nói Thẩm Khánh Nghi cũng là bị ông ta hại chết, cả người đã mất khống chế, bà liên tục múa loạn dao, dọa tất cả mọi người tránh đi.
Thấy d.a.o sắp đ.â.m vào người Mã Bảo Trung.
Nhưng đúng lúc này Lâm Bạch Thanh đi qua, nhìn Thẩm Khánh Hà đ.â.m d.a.o loạn xạ, cô nhẹ nhàng nâng tay, chỉ khẽ chạm vào cánh tay Thẩm Khánh Hà, chỉ nghe leng keng một tiếng, d.a.o gọt hoa quả đã rơi trên mặt đất.
Thẩm Khánh Hà vẫn muốn lao về phía trước, Lâm Bạch Thanh trở tay một cái tóm cánh tay của bà lại, chân Thẩm Khánh Hà còn muốn đá ra, cô chen chân vào móc lại, lại xoay người Thẩm Khánh Hà đẩy mạnh vào phòng bếp rồi đóng cửa lại.
Cả quá trình gọn ghẽ lưu loát, không dây dưa dài dòng chút nào.
Đóng cửa lại rồi lại nhìn Mã Bảo Trung, cô hỏi: “Thẩm Khánh Nghi là bị ông hại c.h.ế.t đúng không, ông chôn bà ấy ở đâu?”
Mã Bảo Trung lắc đầu theo bản năng: “Không có, tôi không có.”
Sở Xuân Đình khàn giọng, nâng mày hỏi lại: “Mã Bảo Trung, con trai của cậu còn nhỏ như vậy, sao lại bị thiếu mất cánh tay?”
Mã Bảo Trung nhanh chóng quay đầu lại nhìn con trai, trước mắt cánh tay con trai vẫn còn, nhưng tương lai bị Sở Xuân Đình nhìn chằm chằm, về sau thì khó nói, ông ta cũng hoảng sợ nhưng vẫn phủ nhận: “Tôi thật sự không hại Thẩm Khánh Nghi.”
“Đứa bé kia mới mười lăm sao, có phải giờ mà ngồi xe lăn thì sớm quá không?” Sở Xuân Đình lại nói.
Mã Bảo Trung hoàn toàn sụp đổ, bụp một tiếng quỳ xuống: “Ông Sở, cầu xin ông, đừng động vào con trai tôi.”
Sở Xuân Đình lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông như chó c.h.ế.t trước mặt, cong môi, cười lạnh.
“Sống có người c.h.ế.t có xác, cho dù bị phân hủy cũng phải còn một khối xương trắng, vậy Thẩm Khánh Nghi đâu?” Lâm Bạch Thanh hỏi lại.
Máu tươi trên mặt Mã Bảo Trung chảy đến ngực, sơ mi trắng bị nhiễm đỏ ướt đẫm, nhìn rất đáng sợ.
Cuối cùng, ông ta mỏi mệt mở đôi tay ra nói: “Thật ra không phải như cô nói.”
Đúng vậy, tuy rằng Lâm Bạch Thanh đoán đúng cốt truyện rồi, nhưng sự thật lại không phải giống như cô nói.
Năm đó đúng là Mã Bảo Trung thích cấp viết thư tình cho các cô gái, nhưng không phải bởi vì ông ta thích bọn họ, mà là bởi vì tự ti.
Bởi vì ông ta bị bệnh viêm gan mà bị bạn học xa lánh, cô lập, ông ta không dám gây sự với bạn học nam nên cả ngày viết thư cho bạn học nữ.
Ông ta biết đại đa số nữ sinh nhận được thư đều sẽ ném đi, hoặc là giao cho giáo viên, nhưng ông ta không sao cả.
Xem như là một loại trò đùa dai đi.
Rất nhiều nữ sinh nhận được thư của ông ta, sợ bị nhiễm bệnh truyền nhiễm, đều sẽ bị dọa đến thét chói tai, khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi.
Ông ta rất thích nhìn dáng vẻ của bọn họ khi bị ông ta dọa đến run bần bật.
Nhưng Thẩm Khánh Nghi lại không hề giống với những nữ sinh khác.
Thời đi học, bà ấy là vầng trăng sáng trong cảm nhận của tất cả nam sinh, cũng là bạch nguyệt quang trên đầu quả tim của Mã Bảo Trung.
Nếu nói đời này ông ta thật sự thích nữ sinh nào, thì ngoài Thẩm Khánh Nghi ra không có người khác.
Cũng là vì ghen ghét Thẩm Khánh Nghi và Sở Thanh Đồ lặng lẽ cặp với nhau, ông ta xấu hổ quá thành giận mới tố cáo giao dịch đồ cổ.
Nhưng ông ta chỉ muốn hại nhà họ Sở, hại Sở Thanh Đồ, không nghĩ tới lại hại cả Thẩm Khánh Nghi.
Sau đó Thẩm Khánh Nghi lại chịu liên lụy đi biên cương, vì muốn đuổi theo nên ông ta là người đầu tiên hưởng ứng báo danh, muốn đi làm thanh niên trí thức, nhưng bị cha ông ta đi cửa sau chạy quan hệ ngăn cản lại.
Sau đó Sở Thanh Đồ lại đuổi theo Thẩm Khánh Nghi.
Khi đó Mã Bảo Trung biết hai người bọn họ ở biên cương chắc chắn ở bên nhau.
Mã Bảo Trung cũng hồi tâm, nguyện ý kết hôn với người duy nhất nói chuyện với ông ta là Thẩm Khánh Hà.
Mà về nhập cư trái phép, cũng không phải Mã Bảo Trung dụ dỗ lừa Thẩm Khánh Nghi, là chính bà ấy chủ động muốn đi.
Năm đó người muốn trốn Triều Sán để nhập cư trái phép đến thành phố cảng rất nhiều, con trai nhỏ của Sở Xuân Đình là Sở Thanh Tập ôm thùng xăng trong quá khứ chính là một ví dụ sống sờ sờ, mọi người đều sẽ có tin tưởng.
Mà theo Thẩm Khánh Nghi nói ở trong thư, mỗi ngày ở biên cương bà ấy đều sẽ luyện tập nín thở, bơi lội, chính là vì muốn luyện thể lực cho tốt, một ngày kia có thể nhập cư trái phép đến Tiềm Thành.
Bà ấy hết hạn cải tạo được phóng thích, khi quay về Đông Hải thì Sở Thanh Đồ chưa chết, tuy rằng bà ấy không nói rõ nhưng Mã Bảo Trung thầm đoán, chắc là bà ấy sẽ đưa đứa bé đi trước, chờ Sở Thanh Đồ hết hạn tù được phóng thích thì lại nhập cư trái phép đi tìm bà ấy, rồi vợ chồng đoàn tụ.