Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

“Xin chào.” Đối diện là một bà lão rất dịu dàng, giọng nói toát ra sự hiền từ.

“Bí thư Thẩm đâu, có phải lại bị bệnh rồi không?” Giọng điệu của bà ấy lộ ra sự quan tâm.

Lâm Bạch Thanh nói: “Không phải ạ, bác ấy có việc phải làm, đến phân xưởng rồi ạ.”

Đối phương im lặng một lát rồi nói: “Cô là thư ký mới đến nhỉ, có tạp chí “Công Nghiệp Y Dược” bản phát hành tháng 8 không? Mở nó ra, lật đến trang 68.”

Đương nhiên Thẩm Khánh Hà sẽ đặt mua rất nhiều tạp chí, các bản phát hành kỳ mới nhất, thư ký sẽ bày ra ở nơi bắt mắt nhất giúp bà. Lâm Bạch Thanh rút lấy mở ra, cô không hiểu về những thứ có liên quan đến tây y cho lắm, nhưng Liễu Liên Chi đã bắt đầu đọc tiêu đề rồi, cô tìm cây bút, tìm thấy nội dung trên sách dựa theo nội dung Liễu Liên Chi đọc.

“Đọc một đoạn tôi nghe, ghi nó lại, giao cho bí thư Thẩm của các cô.” Liễu Liên Chi lại nói.

Lâm Bạch Thanh đã biết tại sao người trong văn phòng lại sợ nghe điện thoại của Liễu Liên Chi tới vậy rồi, tuy tốc độ nói của bà ấy không nhanh nhưng toàn nói thuật ngữ chuyên ngành dược học, người không có chuyên môn muốn hiểu, ghi nhớ rồi chuyển thành văn viết rất khó.

Thử hỏi, thân là người sáng lập của nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải, bà ấy gọi điện thoại đến, muốn bạn viết một đoạn thuật ngữ chuyên ngành, nếu bạn viết sai có phải rất nguy hiểm không?

Nhưng chuyện này không làm khó được Lâm Bạch Thanh, tuy cô không quen thuộc với tây y như trung y, nhưng cô có kiến thức nền tảng.

Vì cô không nói gì nên đối phương hơi nghi hoặc: “Đồng chí nhỏ, cô… Nhớ chưa?”

“Đã ghi xong rồi, tôi đọc lại một lần cho bà nhé…” Lâm Bạch Thanh đọc nội dung ghi lại lên, mới đọc được một nửa, Liễu Liên Chi bên kia nói: “Không cần đọc nữa, tôi nghe thấy rồi, không có lỗi gì.”

“Bà còn gì muốn dặn dò không, tôi có thể chuyển lời cho bí thư Thẩm.” Lâm Bạch Thanh hỏi.

“Nói với bí thư Thẩm các cô bảo con bé chú ý sức khỏe, chăm sóc Giai Giai cho tốt, không cần liên lạc với tôi vì tôi sống rất tốt, có việc tất nhiên tôi sẽ gọi cho con bé.” Liễu Liên Chi nói xong thì chuẩn bị cúp máy.

Lâm Bạch Thanh buột miệng gọi một tiếng: “Bà ơi.”

Chắc Liễu Liên Chi bên kia hơi nghi hoặc, vì bà ấy chỉ có một đứa cháu trai, chính là Thẩm Giai: con trai của Thẩm Khánh Hà, nhưng trước giờ đều gọi bà ấy là bà nội thôi, tuy bà ấy thật sự đã là bà nội rồi nhưng bình thường mọi người sẽ gọi bà ấy là giáo sư Liễu.

Bà ấy tưởng đây là một thư ký nhỏ trẻ tuổi không hiểu chuyện, đính chính nói: “Có thể gọi tôi là giáo sư Liễu.”

Bà ấy lại định cúp máy, Lâm Bạch Thanh lại hỏi: “Nghe nói bà có bệnh phong thấp nghiêm trọng, đã thử châm cứu chưa?”

Bà ấy mắc bệnh thấp tim, từ trong hơi thở của bà ấy Lâm Bạch Thanh có thể đoán ra đã có hiện tượng suy tim rồi, với tình trạng này bà ấy không thể lao lực, cũng không thể chịu kích thích, theo tình hình trước mắt, muốn chữa trị có hiệu quả tốt, dù uống thuốc hay phẫu thuật, chỉ có đi kèm kim châm mới có thể có hiệu quả, nếu không thì đều là toi công.

Đối phương không nói gì, hiển nhiên bà ấy là người hiểu về châm cứu.

Lâm Bạch Thanh lại nói ngay tức thì: “Nếu bà bằng lòng, tôi có quen một thầy thuốc vô cùng giỏi, chỉ cần bà đồng ý, cô ấy có thể đến tận nhà giúp bà làm châm cứu.”

Đa số người già sẽ càng già càng hồ đồ, nhưng bà cụ này lại càng già càng minh mẫn.

“Đồng chí nhỏ, chắc cô mới tốt nghiệp đại học, nhậm chức đi làm nhỉ, phiền cô chuyển lời với bí thư Thẩm, tôi biết Bảo Tế Đường có một bộ kim châm, luận về trung y học mà nói nó là thiết bị y tế tốt nhất trong khoa châm cứu, tôi cũng biết Bảo Tế Đường muốn thêm đường buôn của nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải, tôi nghĩ, thân là phòng khám y học cổ truyền Trung Hoa, chắc kỹ thuật của Bảo Tế Đường cũng không tồi. Nhưng y thuật có thể là sản phẩm, còn y đức thì không, sinh mệnh con người là vô giá, là thứ không thể thay thế bằng lợi ích được.” Tuy giọng điệu của Liễu Liên Chi dịu hòa, nhưng vô cùng sắc bén, nói trúng tim đen.

Mà chuỗi lời nói này của bà ấy, càng giúp Lâm Bạch Thanh chắc chắn một quan điểm.

Liễu Liên Chi phản đối dây chuyền sản xuất thuốc sáng chế Trung Quốc, thứ bà ấy phản đối không phải là dây chuyền sản xuất, mà là Bảo Tế Đường!

Hoặc có thể nói bà ấy phản đối hành vi Bảo Tế Đường lợi dụng quan hệ, trợ giúp cho đường buôn mưu lợi.

Nói trắng ra chính là bà ấy không muốn nhà máy sản xuất thuốc một tay bà ấy kinh doanh bị tùy ý OEM, thương nghiệp hóa vô hạn.

Advertisement
';
Advertisement