Lâm Bạch Thanh cắt ngang lời bà ấy, nói: “Không phải Bảo Tế Đường, là bác sĩ của Linh Đan Đường.”
Liễu Liên Chi lập tức nói: “Tôi có mua báo, đã đọc cáo phó, Cố Minh đã mất rồi.”
Không hổ là bà ngoại của cô, Lâm Bạch Thanh vô cớ thấy kiêu ngạo, đây là bà lão người bình thường không hù dọa nổi.
Cô hít mũi, cố gắng hết sức che giấu cảm xúc kích động, nói: “Cố Minh mất rồi, nhưng y thuật và y đức trăm năm của dược đường được đời sau kế thừa, nếu bà đã tin tưởng Cố Minh, hà tất không cho đời sau của ông ấy một cơ hội?”
Đầu bên kia điện thoại, qua rất lâu Liễu Liên Chi cũng không nói gì.
Mà lúc này đây, một chuỗi tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, Thẩm Khánh Hà dẫn một nhóm người quay về.
Ánh mắt của mọi người dồn hết lên tay Lâm Bạch Thanh, ai cũng nín thở.
Nhất là Thẩm Khánh Hà, bà xông đến bên mép bàn, vừa nhìn con chữ trên tạp chí và sổ ghi chép thì biết cuộc gọi này là từ Liễu Liên Chi, ra hiệu mọi người lui ra hết, bà rón rén tay chân đứng bên cạnh Lâm Bạch Thanh.
Lâm Bạch Thanh cắn răng, dứt khoát nói: “Giáo sư Liễu, bà tin tưởng Cố Minh nhưng không tin tưởng học trò của ông ấy, đúng không? Người tôi tiến cử cho bà cũng thật sự không đáng để bà tin tưởng, vì cô ấy là một cô gái…”
Xem ra bà ấy cũng khá ương ngạnh.
Vì quả nhiên bà ấy đã bị khơi dậy hứng thú: “Con gái, bao lớn?”
Thẩm Khánh Hà im lặng, kề sát tai nghe.
Lâm Bạch Thanh nói: “Là một cô gái vừa tốt nghiệp ngành y.”
Thẩm Khánh Hà đè tay lên ngực, hít thở mạnh, lại nín thở, ra hiệu Lâm Bạch Thanh tiếp tục.
Rất lâu rất lâu bên kia điện thoại vẫn không có tiếng nói, lâu đến mức Lâm Bạch Thanh cũng nghi ngờ đối phương đã cúp máy rồi.
Thẩm Khánh Hà cũng nhìn điện thoại mấy lần, xem có còn kết nối không.
Đương nhiên, chắc chắn Liễu Liên Chi phải cân nhắc, phải phán đoán.
Nhưng trực giác Lâm Bạch Thanh nói cho cô biết mình có thể thuyết phục bà ấy.
Linh Đan Đường là một dược đường trăm năm, y thuật của Cố Minh càng nổi danh Đông Hải, nhưng học trò của ông đều khá tầm thường, chắc chắn Liễu Liên Chi biết mấy tin này nên mới đầu bà ấy không hứng thú, nhưng một cô gái mới tốt nghiệp ngành y lại là học trò của Cố Minh, còn có kim châm, chuyện này rất không bình thường.
Dĩ nhiên Liễu Liên Chi sẽ tò mò.
Quả nhiên, bên kia điện thoại Liễu Liên Chi lại hỏi: “Một tuần cô ấy chẩn bệnh mấy hôm, có lấy số không?”
Thẩm Khánh Hà xua tay, tỏ ý mọi người đều ra ngoài hết, đến sát điện thoại, ra hiệu Lâm Bạch Thanh nói tiếp.
Lâm Bạch Thanh dịu giọng nói: “Bà không cần lấy số, chỉ cần bà đồng ý, cô ấy sẽ đích thân đến nhà châm cứu cho bà.”
“Cô ấy tên gì?” Liễu Liên Chi lại hỏi.
“Họ Lâm, hai chữ Mộc, tên Bạch Thanh, hai chữ Bạch Thanh, là tên của thảo dược Trung Quốc…”
“Bạch Thanh, vị ngọt cam, giúp sáng mắt là chính, lợi Cửu Khiếu, khử mọi loại độc. Đây là một cái tên hay, tôi biết rồi, cảm ơn cô nhé đồng chí nhỏ, chúc cô làm việc vui vẻ, tạm biệt!” Nói xong, Liễu Liên Chi cúp máy.
Thẩm Khánh Hà nhận lấy thì nghe được tiếng tút kéo dài, gọi lại nhưng đầu dây bên kia luôn hiển thị máy bận.
Gọi đi gọi lại hồi lâu không kết nối được, cuối cùng bà bỏ điện thoại xuống.
“Từ khi tôi biết chuyện thì mẹ tôi là một người phụ nữ vô cùng kỷ luật, nghiêm khắc với bản thân, công việc và cuộc sống của bà ấy đều cực kỳ có quy tắc, mãi mãi dồi dào tinh lực, như một cỗ máy tháo vát, dạo này nhà máy chúng tôi đang đầu tư vào một loại thuốc chống ung thư, nhưng vẫn mãi không đạt đến hiệu quả tốt nhất về mặt kỹ thuật, nhìn xem…” Thẩm Khánh Hà cầm tạp chí lên, vô cùng cảm khái nói: “Chắc là mẹ tôi đọc báo… Tra được phương án giải quyết nên gọi đến.”
Bà nói mãi nói mãi rồi đỏ cả khóe mắt: “Hôm nay cảm ơn cô lắm, bắt máy giúp tôi, còn ghi lại tốt như vậy.”
Nếu nói Cố Minh đại diện cho lương thiện tột cùng, Sở Xuân Đình lại là cái ác cực độ, mà Liễu Liên Chi, Lâm Bạch Thanh vẫn chưa gặp mặt, không biết nên hình dung bà ấy thế nào, nhưng bà ấy là người phụ nữ cá tính nhất trong tất cả những người Lâm Bạch Thanh biết trong hai kiếp của cô.
Bà ấy không muốn bị làm phiền, bà ấy từ chối liên lạc với con gái nuôi.
Nhưng lúc nhà máy sản xuất thuốc gặp khó khăn, bà ấy lại tìm thấy phương án giải quyết thì gọi ngay đến để chỉ điểm.
Cũng may có Lâm Bạch Thanh nghe máy, nếu gọi mãi không có ai bắt máy, chắc chắn bà cụ sẽ tức giận.