Lên lầu, trực tiếp đến văn phòng của Thẩm Khánh Hà, nhưng cửa đang đóng, cô gõ mấy lần cũng không ai đáp lại.
Cô lập tức đi gõ cửa phòng thư ký kế bên, nhưng phòng thư ký cũng không có ai, văn phòng lớn cũng không người.
Giờ là hai giờ rưỡi, chắc người đơn vị này đi làm muộn, mọi người còn chưa tới.
Nhìn cửa của phòng họp nhỏ đang mở, Lâm Bạch Thanh bỏ thùng thuốc xuống, chuẩn bị đến nhà vệ sinh.
Vừa định đi vào nhà vệ sinh thì nghe bên phòng nam đang có hai người đàn ông nói chuyện, một người nói: “Thấy lễ kỷ niệm 40 năm, nếu bí thư không mời được bà ấy, chắc chắn sẽ bị lãnh đạo cấp trên phê bình, người mẹ Diêm Vương thật là nữ trung hào kiệt, bí thư Thẩm còn là con gái duy nhất của bà ấy nữa kìa, nói không nể mặt thì không nể mặt luôn, cũng không sợ bà ấy khó làm người.”
Lâm Bạch Thanh dừng bước, thầm nói ông ta đang nói về Liễu Liên Chi nhỉ?
Nghe người còn lại nói: “Bà ấy đã bảy mươi rồi nhỉ, đời người bảy mươi hiếm có, một bà lão, răng cũng sắp rụng hết rồi còn muốn làm học thuật, làm nghiên cứu, cũng không biết bà ấy còn sức gì.”
Người lúc nãy nói: “Tôi nghe nói có vài người già sẽ mượn tuổi thọ, con gái ruột của bà ấy mất sớm, sức khỏe của bí thư Thẩm chúng ta cũng không tốt, chắc tuổi thọ bị bà ấy mượn đi hết rồi nhỉ.”
Người vừa nãy đang rửa tay, nói: “Chỉ tiếc cho Mã Bảo Trung, làm kẻ hèn bao nhiêu năm, giờ chắc di sản bay rồi, đừng thấy bề ngoài ông ta cười hì hì, không biết trong lòng khóc ra sao nữa ấy.”
Người còn lại cũng đi qua rửa tay nói: “Dù gì Mã Bảo Trung người ta cũng là viện trưởng của Viện Di tích Văn hóa, nếu bí thư Thẩm bị người mẹ Diêm Vương gây sự, chắc cũng sắp rớt đài rồi, nhưng Mã Bảo Trung có đường làm quan mà, người ta sợ cái gì?”
“Vẫn là Mã Bảo Trung giỏi!” Hai người cùng cảm khái.
Vì giọng điệu quá hóng hớt, Lâm Bạch Thanh còn tưởng là hai thanh niên trẻ.
Kết quả chờ hai người trước sau đi ra, cô mới phát hiện là hai ông chú, một hói đầu một bụng bia.
Hai người thật dung tục.
Đi vệ sinh xong quay lại, trong văn phòng lớn có một đồng chí nữ mở cửa văn phòng của Thẩm Khánh Hà giúp cô, pha trà cho Lâm Bạch Thanh, bảo cô đợi thêm lát trong văn phòng.
“Bí thư Thẩm đâu, bác ấy vẫn chưa đi làm đúng không?” Lâm Bạch Thanh hỏi.
Giờ là hai rưỡi chiều, mọi người mới lần lượt đến đơn vị.
Đồng chí nữ pha trà cho cô nói: “Có một lô dữ liệu xét nghiệm mẫu thuốc xảy ra vấn đề, không biết là vấn đề của thuốc hay của dây chuyền sản xuất, bí thư Thẩm rất coi trọng mặt này, luôn đích thân trông coi.”
Quả thật, lúc Thẩm Khánh Hà phụ trách, chất lượng các sản phẩm thuốc do nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải sản xuất đều cực kỳ tốt, như thuốc tiêm Song Hoàng Liên mà Lâm Bạch Thanh hay dùng, một khi dây chuyền sản xuất xuất hiện ô nhiễm nhỏ, đối với người bệnh, một ống tiêm nhỏ nhoi cũng có thể gây ra dị ứng c.h.ế.t người.
Nhưng Song Hoàng Liên do nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải sản xuất, nếu dùng từ ngữ tương lai để nói chính là yên tâm mà mua.
Lâm Bạch Thanh dùng rất nhiều năm rồi, hiển nhiên có thể cảm giác được sau khi Điền Trung Bái phụ trách dây chuyền sản xuất, chất lượng thuốc không ổn.
Cô khát rồi, bưng tách trà đang định uống thì thấy điện thoại trên bàn của Thẩm Khánh Hà reo lên.
Cô là khách, đương nhiên sẽ không nhận điện thoại của người ta.
Đồng chí nữ kia lại đi vào, giơ tay lấy điện thoại, thấy tên hiển thị chợt ngơ người.
Bắt máy không, cô ấy luôn lưỡng lự.
Ngay lúc cô ấy chần chừ, điện thoại ngừng reo, thấy vậy cô ấy lại siết chặt hai tay, vẻ mặt thấp thỏm bất an.
Thấy dáng vẻ rất sợ hãi của cô ấy, Lâm Bạch Thanh hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Đồng chí nữ này không nói gì, thấy điện thoại ngừng reo, xoay người muốn chạy ra ngoài, trong hoảng loạn gót giày cao gót trẹo một cái, ôi chao một tiếng ngã ở cửa, Lâm Bạch Thanh giơ tay muốn đỡ, cô ấy vội xua tay: “Không sao, không sao, cô nghỉ ngơi đi, kệ tôi.”
Đồng chí nữ khập khiễng chạy xuống lầu.
Điện thoại vẫn miệt mài vang lên không ngừng, Lâm Bạch Thanh thầm nói điện thoại gì mà có thể làm cho đồng chí nữ ở văn phòng sợ hãi đến thế.
Vừa nhìn mã vùng hiển thị là Tiềm Thành, cô hiểu ra, chắc đây là điện thoại do Liễu Liên Chi gọi đến.
Vì Liễu Liên Chi gọi nên đồng chí nữ kia mới căng thẳng đến thế.
Cuộc gọi này, không nhận mất mạng, nhận rồi e là cũng sẽ mất mạng.
Cô ấy chạy vội thế, chắc là đi gọi Thẩm Khánh Hà rồi.
Vì điện thoại cứ vang mãi, chắc người bên kia có việc gấp.
Lâm Bạch Thanh cũng thật sự tò mò về Liễu Liên Chi, nghĩ ngợi rồi cô cầm điện thoại lên.
“Alo, xin chào.” Cô cho rằng tính tình Liễu Liên Chi tệ thật, nên cố hết sức nói giọng thật dịu dàng.