Ấp ủ nhiều lần, chọn một khung giờ ông ta cho rằng lý tưởng nhất, Mã Bảo Trung vừa gọi điện thoại đến Sở Văn hóa, gọi cho Giám đốc Mã, vừa nghe thấy điện thoại được nhấc máy, ông ta lập tức ngồi lại ngay ngắn, tươi cười rạng rỡ.
“Giám đốc Mã, chào ngài, tôi là Tiểu Mã ở Viện Di tích Văn hóa đây, hì hì… Đúng đúng đúng, Thẩm Khánh Hà là vợ tôi.”
“Liễu Liên Chi ạ, đúng đúng đúng, là mẹ vợ tôi… Di sản hay không di sản gì, tiền của bà ấy chúng tôi không tham một xu, bà ấy muốn dùng làm gì thì làm.” Mã Bảo Trung tươi cười, giọng ngọt như mật.
“Ngài không rảnh ạ, vậy hôm nào tôi gửi tặng chút bánh do chính tay tôi làm đến nhà ngài nhé, tay nghề của tôi không chỉ vợ tôi mà mẹ vợ tôi cũng khen không ngớt đấy.” Ông ta cười mặt đầy nếp nhăn, liên tục nói.
“Không phiền không phiền, chắc chắn hôm khác ngài phải nếm thử bánh tôi làm, được ạ được ạ, tạm biệt!”
Cúp máy, Mã Bảo Trung vẫn còn cười, nhưng nụ cười dần trĩu xuống.
Không mời được.
Hơn nữa tuy mỗi lần có dịp gặp mặt, nhưng cả tên ông ta mà Giám đốc Mã cũng không nhớ, chỉ biết ông ta là chồng của Thẩm Khánh Hà, con rể của Liễu Liên Chi, cũng y hệt mọi người, phải hỏi vài câu liên quan đến chuyện di sản của Liễu Liên Chi, cảm khái mấy câu nói ông ta may mắn, có thể có được bà mẹ vợ già tốt như Liễu Liên Chi, có một người vợ ưu tú như Thẩm Khánh Hà.
Còn tên ông ta, Giám đốc Mã cả hỏi cũng không thèm.
Chẳng tránh làm Mã Bảo Trung hơi chán nản.
Có điều ông ta nhanh chóng bình tĩnh hòa nhã lại.
Ông ta tin sâu sắc một câu nói, đời người không như ý tám chín phần mười, phàm là chuyện gì, mưu sự tại người, thành sự tại thiên.
Được là nhờ may mắn của ông ta, không được là do số mạng ông ta!.
Mẹ vợ già của ông ta có 5% cổ phần ở nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải, được bao nhiêu tiền chứ, số 0 nhiều đếm không xuể, Mã Bảo Trung đối xử với bà ấy đủ tốt rồi, tận tâm tận tụy, làm kẻ thấp cổ bé họng hầu hạ bà cụ già đó bao nhiêu năm nay, nhưng mẹ vợ già xấu tính đó nói bán cổ phần là bán, còn nói muốn lấy hết đi đầu tư, không chừa lại cho vợ chồng họ một xu.
Dĩ nhiên trong lòng Mã Bảo Trung ấm ức, buồn bã, cảm thấy bất công, nhưng ông ta có thể làm gì chứ?
Chẳng lẽ ngồi trên đất ăn vạ, lăn lộn, khóc lóc như trẻ con sao?
Khóc cũng vô dụng, Liễu Liên Chi xấu tính là thứ ông ta không trị được, ông ta cũng chỉ có thể mặc kệ.
Ông ta không ham di sản nữa, sau này chuyên tâm làm quan thôi, làm đến lãnh đạo cấp tỉnh cũng không tệ, đúng chứ?
Giám đốc Mã không đến nhà ông ta làm khách cũng chả sao, sau này ông ta tặng nhiều bánh đến nhà, gửi sự quan tâm và lòng kính trọng đến nơi cũng như nhau. Dầm mình trên đường đời, Mã Bảo Trung có lòng kiên nhẫn, cuối cùng ông ta sẽ đạt được ý nguyện!
Nghĩ như vậy, Mã Bảo Trung dần cười lên, nụ cười khiêm nhường, thân thiện như trước giờ.
Thuốc DES là một loại thuốc bồi bổ estrogen thường gặp, thích hợp cho phái nữ thiếu hụt estrogen, nhưng thúc đẩy sự phát triển bình thường của các cơ quan s.i.n.h d.ụ.c và các cơ quan đặc trưng giới tính của nữ, thúc đẩy nội mạc tử cung dày thêm, tăng cường tử cung co thắt, nhưng nó là thuốc theo toa, nếu sử dụng lâu ngày sẽ tăng nguy cơ mắc ung thư ở người, còn tăng theo cấp số nhân.
Khóa điều trị năm 90 quản lý không nghiêm với thuốc theo toa, mà điều làm Lâm Bạch Thanh thấy buồn cười là nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải sản xuất thuốc DES, lượng tiêu thụ lớn nhất trong nước hiện nay, mà thứ Mã Bảo Trung cho vợ uống từ năm này qua tháng nọ chính là thuốc DES.
Loại thuốc hormone này, uống vài hôm vài tháng cũng không sao, nhưng nếu người ta uống quanh năm suốt tháng, chắc chắn sẽ mắc ung thư.
Thật ra ở tương lai, có tận mấy bác sĩ nổi tiếng dính vào án g.i.ế.c vợ, tra ra đều là dùng thuốc hormone.
Tính ẩn mạnh, trừ phi tìm hiểu theo ý chủ quan, không thì rất khó tra được.
Mà so với bác sĩ, Mã Bảo Trung lấy thuốc còn tiện hơn, suy cho cùng thì vợ ông ta quản lý cả nhà máy thuốc lớn, trong văn phòng bà có nhiều nguyên liệu dược phẩm, ông ta lấy bừa chút ít cho vào ly hay chén canh của vợ, nếu không cố ý kiểm tra, ai có thể phát hiện?
Lâm Bạch Thanh từng hứa, nói phải đến tận nơi giúp Thẩm Khánh Hà châm cứu ba ngày, hôm nay là ngày cuối cùng.
Như thường lệ, cô đi châm cứu cho đứa bé nhà Cố Ngao Cương trước, lại đến nhà Liễu Phong một chuyến, giờ mới đến nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải.