Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Cố Bồi đưa đồ cho cô, đương nhiên là muốn để cô đem cho Thẩm Khánh Hà ngay lập tức, để tự bà quyết định nên làm gì.

Nhưng tạm thời Lâm Bạch Thanh không muốn làm như thế, không phải vì bệnh của Thẩm Khánh Hà ngày một ngày hai hấp thu độc tố vi lượng, cũng không phải thêm một ngày hay bớt một ngày sẽ có thể ảnh hưởng đến tình trạng cả cơ thể bà mà trực giác của cô nói rằng chắc chuyện về Mã Bảo Trung không chỉ dừng ở chuyện hạ độc Thẩm Khánh Hà thôi đâu, để đề phòng bứt dây động rừng, tạm thời Lâm Bạch Thanh không đánh tiếng chuyện này trước, chuẩn bị đến nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải xem tình hình rồi mới quyết định.

Mã Bảo Trung mỉm cười rạng rỡ đính chính: “Chỉ là phó viện trưởng, phó viện trưởng mà thôi.”

“Như nhau mà, bệnh ung thư của viện trưởng Vương chúng ta cũng xạ trị rồi, chức viện trưởng của ngài là chuyện trong tầm tay!” Bác bảo vệ cổng đẩy xe đạp, vụt đến chỗ đậu xe, để ở chỗ chính giữa chắn gió lại che mưa, còn không bị nắng chiếu.

Mã Bảo Trung trông thấy, đó là vị trí ngày thường viện trưởng đậu xe, ông ta hài lòng gật đầu, đi vào văn phòng.

Vừa vào tới, tất cả mọi người đều đứng lên: “Chào viện trưởng Mã.”

“Phó viện trưởng, phải gọi phó viện trưởng!” Mã Bảo Trung lý do lý trấu sửa lại xong thì đi vào văn phòng phó viện trưởng.

Tuy ông ta là chồng của bí thư nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải nhưng đơn vị dưỡng lão như Viện Di tích Văn hóa này muốn thăng chức là phải dựa vào thâm niên, từ phó chủ nhiệm đến chủ nhiệm, rồi đến phó viện trưởng, viện trưởng, nói ít cũng phải mất hai mươi năm, thật sự làm đến chức viện trưởng cũng phải đến khi sắp nghỉ hưu.

Nhưng mấy năm nay đơn vị trúng tà, viện trưởng, phó viện trưởng, chủ nhiệm văn phòng, liên tiếp ngã xuống vì bệnh ung thư trong hai năm nay, phó chủ nhiệm Mã Bảo Trung mới bốn mươi, trẻ tuổi, như đi thang máy, lên như diều gặp gió, lắc mình biến hóa, thăng chức làm phó viện trưởng.

Bệnh ung thư của viện trưởng cũ chắc không tới mấy tháng nữa, ông ta trên danh nghĩa là phó viện trưởng, nhưng thật ra đã là viện trưởng rồi.

Đãi ngộ của viện trưởng đương nhiên khác biệt, người mới nhậm chức phó chủ nhiệm văn phòng xoa tay, cười hì hì đi vào định pha trà.

Mã Bảo Trung luôn cười híp mắt, nhưng nhìn phó chủ nhiệm cầm tách trà của ông ta thì lập tức tắt hẳn nụ cười: “Bỏ xuống!”

Phó chủ nhiệm mới nhậm chức nói: “Lãnh đạo, tôi pha trà giúp ngài, tôi có mang lá trà mới ở nhà tới.”

Mã Bảo Trung không cười cũng chỉ là chuyện trong phút chốc, lúc này lại cười híp mắt: “Được được!”

Nhưng chờ khi phó chủ nhiệm pha trà đi vào, mắt không thèm liếc, ông ta hắt hết ra ngoài cửa sổ.

Hôm nay là thất đầu của phó viện trưởng tiền nhiệm, cũng là ngày ông ta đi nhậm chức, đương nhiên từ khi ngồi xuống thì điện thoại cứ đổ chuông không ngừng, căn bản đều là người cùng cấp bậc với ông ta và lãnh đạo của từng đơn vị gọi đến chúc mừng ông ta thăng chức.

Tuy ông ta là chức phó, nhưng sẽ lên chức chính ngay tức thì nên người gọi điện thoại đều là lãnh đạo chức chính.

Mọi người nói muốn thu xếp một buổi tiệc giúp ông ta, đặt vài bàn trong khách sạn lớn.

Mã Bảo Trung đều cảm ơn từ chối, thuận đường mời mọi người đến nhà ông ta ăn cơm.

Nói một cách mỹ miều là sợ ảnh hưởng không tốt, ăn ở nhà, bớt khoe khoang, không phô trương lãng phí.

Ngoài ra, cũng có vài tên bạn xấu, ví dụ như nhóm người Cố Hoài Thượng cả ngày bợ đ.í.t ông ta, kiểu này Mã Bảo Trung cũng lười đối phó, nhưng đối phương lại tỏ vẻ muốn đến tận nhà chúc mừng, Mã Bảo Trung không nhận thì bất kính rồi.

Con người mà, luôn thích được người khác xu nịnh, tâng bốc.

Nhóm người Cố Hoài Thượng chỉ như chú hề, nhưng rảnh đến xem họ làm trò, nịnh hót, cũng là một thú vui.

Mà lãnh đạo cấp cao của Mã Bảo Trung, nói chính xác là người ông ta luôn kính mến, thì là Giám đốc Mã của Sở Văn hóa.

Tuy cùng họ, nhưng Mã Bảo Trung đã điều tra gia phả, trong năm đời, mình và Giám đốc Mã đều không có quan hệ gì.

Nhưng ông ta ngưỡng mộ nhất, ghen tị nhất, cũng là vị trí giám đốc của Sở Văn hóa.

Đó cũng là kế hoạch cả đời này của Mã Bảo Trung, chắc chắn trước khi về hưu phải bò lên vị trí đó để cảm nhận chút.

Lúc bốn mươi tuổi làm viện trưởng, vị trí giám đốc Sở Văn hóa vẫn là có thể vọng tưởng chút.

Mà nếu thật sự muốn hoạt động ở sở tỉnh, ông ta phải tạo mối quan hệ tốt với Giám đốc Mã.

Nên ông ta cố tình chuẩn bị một bữa tiệc ở nhà, mời khách, mục tiêu là muốn mời Giám đốc Mã đến.

Advertisement
';
Advertisement