Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Vai rộng eo thon, anh chợt dang tay, cơ thịt trên lưng lộ ra tầng tầng lớp lớp, dù là Lâm Bạch Thanh thường xuyên cởi đồ người ta cũng giật mình một cái, vì thân hình anh khác với tính tình anh, có tính công kích áp bức.

Vì Lâm Bạch Thanh không trả lời nên anh lại buông thõng cánh tay: “Thế này?”

Rõ ràng cô là người hiểu Cố Bồi, dù biết anh không biết nhưng cô vẫn căng thẳng, vì vóc dáng của anh quá có tính công kích rồi.

Hít sâu một hơi, cô quăng đi những suy nghĩ lung tung, xoa bóp trước.

Cố Bồi vô thức tránh đi, bèn nói: “Vấn đề thật sự không lớn.”

“Vẫn nên xem xem, sẽ giúp anh thả lỏng chút.” Lâm Bạch Thanh nói.

Cô cũng không xoa dầu, trực tiếp ấn lòng bàn tay lên, trái tim vô thức đập loạn xạ.

Quả nhiên, xúc cảm da anh vô cùng tốt, như ngọc cao cấp vậy.

“Được chưa em?” Cố Bồi lại hỏi.

Giờ Lâm Bạch Thanh mới phát hiện mình váng đầu rồi, đây là người bệnh đấy, cô cũng không bôi tinh dầu mà xoa bằng tay không.

Cô giơ tay thoa đủ tinh dầu vào tay, lòng bàn tay cọ xát nóng lên, lại đắp lên xoa ấn cẩn thận, kiểm tra từng tấc, quả nhiên bên vai trái của anh cực kỳ cứng, vùng lớn này quả nhiên đã bị căng cơ rồi.

Lâm Bạch Thanh luôn thấy da đàn ông phải có màu sậm chút mới đẹp.

Đàn ông mà, da trắng quá sẽ như con gà luộc, quá ngấy.

Nhưng nhìn tấm lưng trắng nõn của Cố Bồi, đột nhiên cô phát hiện kiến thức của mình sai rồi.

Làn da trắng phau chỉ có người phương đông như anh mới có phối với cơ thịt săn chắc, vậy mà vô cùng đẹp đẽ.

Xoa bóp ấy à, cũng giống như Sở Xuân Đình, Lâm Bạch Thanh vừa làm đã móc quần anh, đây là chuyện bình thường.

Cô nhìn thấy chỗ thắt lưng anh có một vết thương nằm ngang, cô đoán chắc nơi đó cũng sẽ bị tổn thương, thế là thò tay thử.

Nhưng lúc tay cô ấn lên thắt lưng anh, Cố Bồi phảng phất như chờ đợi từ lâu, giơ tay chặn lại.

“Nơi xương cùng của anh có một vết sẹo, em thử xem, xem có bị thương không?” Lâm Bạch Thanh mềm giọng nói.

Cố Bồi hít thở vô cùng nặng nề, cương quyết di chuyển tay cô lên, nói: “Chỉ xem vai thôi là được.”

Thật ra Lâm Bạch Thanh đã hiểu rồi.

Vì cô sống lại, rất thờ ơ với rất nhiều chuyện, cũng luôn cảm thấy rằng giữa Cố Bồi và cô nên thành lập một kiểu liên kết mới không phụ lòng anh, nhưng Cố Bồi là một người coi trọng cảm nhận tâm lý hơn thể xác.

Nhớ lại kiếp trước, Lâm Bạch Thanh không hề vui vẻ gì với phương diện đó, nên thật ra hiện tại thế này tốt hơn.

Cô đã rất may mắn rồi, người đàn ông bị ép hôn có trách nhiệm nhiều hơn cô, điều này không phải rất tốt sao.

Cô đã không có ý đó nữa, thật sự chỉ là muốn khám bệnh giúp anh mà thôi.

Trông anh căng thẳng kìa.

Tay nghề xoa bóp của Lâm Bạch Thanh là số một, Cố Bồi chưa từng hưởng thụ phục vụ thế này, chỉ đứng cho cô xoa hai cái thôi đã thở hổn hển.

Cuối cùng, cùng với một tiếng hừ trong cổ họng anh, Lâm Bạch Thanh buông tay, nói: “Xong rồi.”

Thật ra hiện tại cô vẫn khá sợ anh, không biết rốt cuộc anh cảm nhận thế nào, lại dò hỏi: “Thoải mái chứ anh?”

Cố Bồi mặc áo ba lỗ trước rồi mặc áo sơ mi vào, gật đầu lại nói: “Thắt lưng của anh không bị thương, vẫn khỏe.”

Lúc nãy Lâm Bạch Thanh có thấy, thắt lưng của anh là một vết sẹo cắt ngang, hơn nữa quan sát từ cấu tạo của vết sẹo chắc là vết thương khá sâu, vết thương sâu đến thế dù xương cốt không có vấn đề, chắc cũng sẽ để lại hậu di chứng về mặt cơ bắp.

Cô nghĩ ngợi, vẫn là nói: “Nếu anh bận, buổi tối đi, tối về em lại kiểm tra giúp anh.”

Cố Bồi gật đầu, lúc sắp ra ngoài, anh lại nói: “Thử nước hoa xem, chắc mùi cũng được.”

Lâm Bạch Thanh nhớ đêm qua anh cầm một cái túi xách tay, sau khi mình nhận được thì để bừa ở đó.

Vừa hay đó là nước hoa anh mua, cô quăng ở đâu rồi?

Đúng rồi, hình như cô để trong hộp thuốc dưới sàn.

Chả trách Cố Bồi giận, đón lễ tình nhân, anh mua nước hoa, cô chẳng mở ra xem, cả câu cảm ơn cũng không nói, tiện tay để trong hộp thuốc.

Thức dậy đánh răng, Lâm Bạch Thanh vốn muốn lục nước hoa ra ngửi thử, rồi lại xịt một ít.

Nhưng nhìn báo cáo xét nghiệm mẫu thức ăn của Thẩm Khánh Hà trên bàn trang điểm, cô lại gác chuyện nước hoa qua một bên.

Từ bảng báo cáo xét nghiệm này có thể thấy, Mã Bảo Trung hạ độc chưa được mười năm thì cũng tám năm rồi.

Thuốc là thuốc theo toa, hơn nữa chứng cứ của Lâm Bạch Thanh là cô có được một cách phi pháp nên cho dù bây giờ cô đến Cục Công an báo án, công an cũng chỉ sẽ điều tra hỏi thăm trước, có lập án hay không vẫn phải xem kết quả sau khi họ hỏi thăm điều tra.

Nên Lâm Bạch Thanh đi báo án, cùng lắm cũng chỉ là đánh rắn động cỏ, nói không chừng còn có thể giúp ích cho Mã Bảo Trung tiêu hủy chứng cứ.

Advertisement
';
Advertisement