Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Từ miệng cô Hai Mục, Liễu Liên Chi lại trở thành người hại c.h.ế.t con gái, hơn nữa lại có tâm lý vặn vẹo.

Nhưng rõ ràng Lâm Bạch Thanh thấy, Liễu Liên Chi viết văn vô cùng chuyên nghiệp mà còn sử dụng từ ngữ nghiêm cẩn, hành văn gọn, có lối suy nghĩ rõ ràng, là một giáo sư có chuyên môn cực kỳ tốt. Vậy có chuyện gì đã xảy ra?

“Cô Hai Mục, cô có biết lần gần nhất Liễu Liên Chi trở về thành phố Đông Hải không?” Lâm Bạch Thanh hỏi.

Cô luôn cảm thấy bà ngoại không giống như những người kia miêu tả, đương nhiên là không liên lạc trực tiếp được, nhưng nếu có cơ hội chắc chắn Lâm Bạch Thanh muốn gặp mặt một lần, cô muốn tận mắt nhìn xem có phải bà ngoại của mình có tâm lý biến thái hay không?

“Cô để ý đến bà ta làm gì?” Cô Hai Mục hỏi lại, còn nói: “Ngày một tháng chín là kỷ niệm bốn mươi năm thành lập nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải, chắc chắn bà ấy sẽ đến.”

Đã nửa tháng tám rồi, rất nhanh sẽ đến tháng chín, nếu lúc đó Liễu Liên Chi đến thì chắc chắn Lâm Bạch Thanh cũng sẽ đi.

Quan trọng nhất lúc này vẫn là Thẩm Khánh Hà.

Nhìn thấy phản ứng của Mã Bảo Trung ngày hôm nay càng khiến cho Lâm Bạch Thanh khẳng định một chuyện, chắc chắn ông ta đầu độc vợ mình.

Là thuốc gì thì cô có thể nhờ Cố Bồi phân tích.

Thế nhưng cuối cùng Thẩm Khánh Hà lại c.h.ế.t vì ung thư, mà kiếp trước Lâm Bạch Thanh đã chứng kiến, phần lớn là nội tiết tố cùng tác dụng phụ rất mạnh của thuốc an thần nhưng những loại thuốc này cũng không thể gây ra ung thư.

Mà những loại thuốc có thể gây ra ung thư thì Lâm Bạch Thanh có biết một vài loại, nếu thật sự đúng như những gì cô đoán, vậy chứng minh một điều rằng chẳng những Mã Bảo Trung có đầu óc mà còn vô cùng có tâm cơ. Hơn nữa cẩn thận rất nhiều năm dùng trăm phương ngàn kế tìm cách g.i.ế.c vợ.

Vì vậy ,để mở rộng suy nghĩ, Mã Bảo Trung làm việc ở Sở nghiên cứu đồ cổ, ông ta rất hiểu về văn vật. Mà năm đó Sở Thanh Đồ và Thẩm Khánh Nghi bị bắt và đày tới biên cương cũng vì do giao dịch văn vật bị đội an ninh trật tự bắt được.

Chuyện đó có liên quan đến Mã Bảo Trung hay không?

Hay nói cách khác, cha mẹ cô có phải là do Mã Bảo Trung hại c.h.ế.t hay không?

Mỗi ngày một chuyến, Lâm Bạch Thanh còn phải đi châm cứu cho thằng nhóc người nước NB của Cố Ngao Cương.

Chữa xong tiện đường đến bệnh viện quân y tìm Cố Bồi.

Anh không có ở văn phòng, ở phòng thí nghiệm từ lâu, vì có gác cổng nên Lâm Bạch Thanh không vào được, đành ở bên ngoài chờ.

Đối diện phòng thí nghiệm là siêu thất B, bên ngoài có một đội binh lính xếp hàng dài, trên mặt ai nấy đều đầy mụn, mặc quân phục kiểu cũ, đoán rằng nhập ngũ chưa lâu, đội ngũ xiêu xiêu vẹo vẹo.

Lâm Bạch Thanh vừa mới dừng lại ở dưới tòa nhà thí nghiệm đa nhìn thấy một đám thanh niên giống như hoa hướng dương, đồng loạt quay đầu lại.

Hôm nay cô mặc một bộ đồ thể thao ra ngoài, áo lót bên trong áo khoác, quần dài, từ đầu đến chân đều là một màu trắng, hơn nữa giày thể thao cũng màu trắng, có vẻ non nớt, lúc ở nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải đã bị Thẩm Khánh Hà làm bẩn áo khoác, cô cũng chỉ mặc quần lửng.

Thực tế ngày nay có rất nhiều loại quần lửng và hở rốn trên đường phố.

Chỉ có điều nắng Đông Hải độc, đầu năm nay còn chưa chống nắng tốt, con gái để lộ ra một chút đã đen rồi.

Nhưng Lâm Bạch Thanh chưa từng phơi nắng nên làn da rất trắng.

Khi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, cô sẽ không bị đen đi, ngược lại, làn da sẽ trắng hồng trong nắng.

Trước tòa nhà thí nghiệm không có chỗ che nắng, cô cảm thấy khó chịu khi phơi nắng, bèn dùng tay che nắng.

Trên lưng đeo một cái balo to, trong tay còn ôm một hòm thuốc lớn, dáng vẻ của cô trông giống y hệt một học sinh trung học.

Đột nhiên, có một chàng trai trong hàng ngũ chạy đến, chào hỏi: “Chào bạn học, cậu có cần mũ không?”

Cậu bé còn vô cùng đẹp trai nhưng cả người đầy mồ hôi làm cho Lâm Bạch Thanh nhăn nhó, cô nói: “Không cần.”

Một nhóm các chàng trai đang xếp hàng đều phá lên cười.

Chàng trai này là một người giỏi giao tiếp, cũng không nổi giận, chủ động đến gần nói: “Cậu là sinh viên đến đây thực tập à? Tôi là Kỳ Tiểu Quang, vừa nhập ngũ, đến để kiểm tra sức khỏe. Cậu tên là gì? Chúng ta kết bạn đi.”

Lúc này Cố Bồi đi ra, áo blouse trắng bên ngoài áo màu xanh quân đội, nhìn thấy trước mặt vợ mình có một cậu nhóc.

Lâm Bạch Thanh tiến đến đón chồng, vòng tay ôm eo anh, giới thiệu với cậu chàng tân binh kia: “Tôi không phải sinh viên thực tập, tôi tới tìm người tôi yêu thôi, đây là người tôi yêu, đồng chí Cố Bồi.”

Advertisement
';
Advertisement