Ngày hôm qua Kỳ Tiểu Quang mới học được kiến thức quân hàm, thấy bên trong chiếc áo blouse trắng như tuyết của đối phương có màu xanh biếc cùng với quân hàm trên cổ áo sơ mi, nhất thời trái tim lặng một nhịp, bởi vì quân hàm của người đàn ông là họa tiết cành thông, nếu cậu ấy nhớ không nhầm thì quân y phải cùng cấp bậc mới có thể đeo quân hàm họa tiết cành thông, mà phó giáo sư cũng phải tầm năm mươi tuổi trở đi đi.
Nhưng cậu ấy ngẩng đầu, nhìn thấy làn da trắng nõn của đối phương, chắc chắn đây là một thanh niên anh tuấn đẹp trai.
Cậu ấy không nhìn lầm chứ, chắc là là gặp quỷ rồi, trẻ tuổi như vậy mà có thể đeo quân hàm họa tiết cành thông.
Mức này cao như thế nào?
Cậu ấy đúng là lính quèn có mắt không tròng.
Anh có để ý không?
Đối phương lạnh lùng nhìn qua, Kỳ Tiểu Quang cảm thấy cả người lạnh ngắt.
Quay đầu bỏ chạy, cũng không kịp buộc chặt dây giày, thiếu chút nữa là vấp dây giày của mình, vịn vào tay Cố Bồi một cái không thì đã ngã chổng vó.
Đám tân binh vốn định cười nhưng khi thấy quân hàm của Cố Bồi, tất cả đều nhịn lại.
Nhìn Kỳ Tiểu Quang trở về hàng, Lâm Bạch Thanh nói với Cố Bồi: “Anh đoán xem cậu ấy vừa định làm gì?”
Cố Bồi kéo vợ vào trong phòng thí nghiệm, nghiêng mắt nhìn các tân binh đều ngoan ngoãn, nói: “Bắt chuyện.”
“Cái cậu đẹp trai đấy.” Lâm Bạch Thanh lại lắc tay anh:“Cậu ấy nói muốn kết bạn với em.”
Cố Bồi đang ký tên ở cửa bảo vệ, hơi dừng lại nhẹ nhàng nói: “Cũng được, anh sẽ không can thiệp vào chuyện em kết bạn.”
Anh khom lưng, bởi vì Lâm Bạch Thanh thường xuyên luyện quyền, ngồi trung bình tấn, không ngại ngần khi nói cô cũng coi như là eo thon, chân dài, nhưng Cố Bồi không giống cô, dù sao cũng là nam giới, săn chắc và thẳng tắp.
Cô chưa sờ bao giờ nhưng chắc chắn sẽ không tồi.
Nhẹ nhàng dùng m.ô.n.g huých vào Cố Bồi, cô nhỏ giọng hỏi: “Nếu cậu ấy muốn rủ em đi chơi thì sao?”
Cố Bồi ký xong, bị m.ô.n.g của cô huých một cái, đợi qua cửa bảo vệ rồi mới nói: “Hôn nhân không phải trói buộc, em có thể đi chơi cùng với những người bạn nào mà em muốn, về nhà trước mười giờ là được, nếu không có ai đưa em về thì có thể gọi anh đến đón.”
Vậy anh chẳng những không ngăn cô hẹn hò với người con trai khác mà còn đồng ý đón cô về khi hẹn hò xong?
Vậy anh thì sao, chẳng phải cũng giống như thế có thể hẹn hò cùng người con gái khác rồi cũng sẽ đưa những cô gái ấy về à?
Hai người cùng đi vào văn phòng, đột nhiên Cố Bồi phát hiện vợ mình đang tức giận.
Anh dừng lại và nghiêm túc hỏi: “Có phải là anh lại làm em không vui à?”
Lâm Bạch Thanh hỏi ngược lại: “Nếu anh hẹn hò với con gái thì có đưa họ về nhà không?”
Một người dẻo mỏ khôn khéo như Cố Vệ Quốc chắc chắn sẽ nói không.
Điều này phụ thuộc vào quan niệm nhân quả của Cố Vệ Quốc, nếu như không tiếp cận nó thì nó sẽ không lại gần mình.
Nhưng Cố Bồi là một người theo ngành y, tính tình cẩn thận: “Nếu là buổi tối thì chắc anh sẽ đưa về.”
Lâm Bạch Thanh cắn môi, hai chữ tức giận viết trên mặt.
Cố Bồi cũng không phải ngốc, lập tức hiểu ra: “Anh cũng từng hẹn hò rất nhiều nhưng đều là người ta lấy danh nghĩa khác mời đi, trừ chuyện đó ra thì anh không hẹn hò riêng với bất kỳ người phụ nữ nào.” Còn nói thêm: “Sau này cũng sẽ không.”
Ở kiếp trước anh cũng chỉ chính thức hẹn hò với Trương Nhu Giai, lúc đầu khoảng chừng một tuần, sau đó là nửa tháng rồi một tháng, ba tháng. Sau đó thì chia tay.
Về chuyện đời tư của anh, thật sự Lâm Bạch Thanh cũng không lo lắng, chỉ là theo thói quen muốn trêu chọc anh một chút.
Cố Bồi mở cửa phòng làm việc, nơi này Lâm Bạch Thanh rất quen thuộc bởi vì tòa nhà thí nghiệm này thuộc về Cố Bồi sau khi bệnh viện quân y mở thêm một tòa nhà thí nghiệm mới, sau này rất nhiều những thí nghiệm quan trọng của anh đều hướng dẫn sinh viên hoàn thành ở đây.
Trong tương lai Lâm Bạch Thanh cũng sẽ ở đây, sánh vai làm việc với Cố Bồi trong nhiều năm.
Nhưng hình như cô chưa từng nói chuyện riêng với anh, chỉ nhớ rõ ngày Linh Đan Đường bị chính phủ dán niêm phong, cô cho rằng không có ai nên ở trong góc im lặng rơi nước mắt một mình, đến lúc cô phát hiện Cố Bồi ngồi ở một góc khác, kinh ngạc nhìn cô.
Cuộc đời cô chỉ từng thấy Cố Bồi hoảng hốt ba lần, đấy chính là lần đầu tiên.
Lúc đấy anh ngồi ở trong góc nhìn cô, căng thẳng, bối rối, tay chân luống cuống.