Điều trị đột quỵ có thể nói là độc môn diệu kỹ của Linh Đan Đường, ghen tị cũng vô dụng.
Cô hai Mục đột nhiên đến gần, nói: “Ông ta bán kim châm cứu cho cô à, nói xem cô đã tốn bao nhiêu tiền?”
Kim châm cứu ở trong ba lô của Lâm Bạch Thanh, nhưng vẻ mặt của cô lại thản nhiên nói dối: “Cô Hai Mục, có phải là kim châm Đông Hải không? Ông Sở có một bộ à? Vậy cháu phải đi tìm ông ta để đòi, cháu đã chữa khỏi chân cho ông ta. Vậy thì nhất định ông ta phải bán kim châm cứu cho cháu.”
Nếu như người trung thực muốn nói dối thì người xảo quyệt thực sự không thể nhìn thấy.
Bởi vì Mục Thành Dương kín miệng như bưng nên cô Hai Mục cũng không biết chuyện kim Huyền Thiết đang ở trong tay Lâm Bạch Thanh, nhưng vừa rồi cô lừa bà ấy, nghe cô nói như vậy, nghĩ rằng cô không lấy được kim châm, cho rằng bản thân mình vẫn còn hy vọng.
Vội vàng nói: “Không phải, trong tay Sở Xuân Đình không có kim châm cứu, là tôi nói linh tinh.”
Lâm Bạch Thanh tỏ vẻ thất vọng: “Bảo Tế Đường các cô có nhiều bộ kim châm hơn với Linh Đan Đường chúng cháu. Cháu cũng muốn có một bộ kim châm, cháu nhất định phải quấn lấy Lão Sở, nếu như ông ta có kim châm thì cho dù là một trăm nghìn cháu cũng đồng ý mua.”
Cô Hai Mục hừ một tiếng, tỏ vẻ ghen tị: “Trình độ của cô đã đủ giỏi rồi, Thành Dương nhà tôi giống như một đứa ngốc, lặng lẽ chạy đến chỗ cô. Cô gái trẻ, cô còn trẻ nên cứ thỏa mãn đi, đừng cho rằng mình muốn cái gì cũng được, ngọn cờ của giới trung y Quảng Châu còn phải do dược đường như Bảo Tế Đường chúng tôi gánh vác.”
“Đó là đương nhiên, cô Hai Mục chính là nữ anh hùng, ngọn cờ nên để cô đến phất.” Lâm Bạch Thanh khen ngợi bà ấy hai câu, lại kéo câu chuyện về Liễu Liên Chi: “Vừa rồi cô vừa nói cái gì Diêm Vương, cô kể cho cháu nghe một chút đi.”
Bác sĩ Hoàng nói: “Chính phủ yêu cầu nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải tăng cường tuyến sản xuất thuốc trung y pha sẵn, nghe nói người sáng lập là Liễu Liên Chi lại vô cùng phản đối, hơn nữa còn dùng đến cổ phần để uy hiếp, bà ấy là cổ đông lớn nhất của nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải…”
Cô hai Mục ngắt lời anh ta, nói: “Cổ đông lớn cái gì chứ, chỉ là cổ đông nhỏ mà thôi. Nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải là của nhà nước, cổ đông lớn là nhà nước, là chính phủ. Trong tay bà ta chỉ có 5% cổ phần nhà máy. Đừng nghe những lời của bà ta, giúp đỡ trung y là chính sách nâng đỡ của chính quyền trung ương, bà ta không ngăn cản được cho nên bực tức nói ra vài câu, không làm ảnh hưởng đến chúng ta.”
“Cũng thật là.” Bác sĩ Hoàng giở giọng ông chủ nói.
Lâm Bạch Thanh cũng có chút buồn bực: “Nếu như Liễu Liên Chi là người sáng lập ra nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải thì chắc hẳn cũng muốn nhà máy phát triển tốt. Vậy tại sao bà ấy lại phản đối chính phủ hỗ trợ trung y?”
Cô hai Mục nhỏ giọng nói: “Có thể bà ta có tâm lý biến thái.”
Thấy hai con mắt của Lâm Bạch Thanh mở to tròn, vẻ mặt tò mò, ham muốn nhất thời nổi lên, còn nói: “Năm đó bà ta chính là một địa chủ lớn có tiếng, bao thầu đường phố của mười năm. Tôi nghe người ta nói con gái ruột của bà ta bị chính tay bà ta hại chết. Bề ngoài trông bà ta vẫn là người tốt nhưng nội tâm vặn vẹo, biến thái. Chắc có thú vui thích tra tấn người khác.”
Liễu Liên Chi: bà ngoại ruột của Lâm Bạch Thanh, là cổ đông tư nhân duy nhất của nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải.
Nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải được thành lập vào năm 1952, khi ấy có rất nhiều doanh nghiệp lâu đời trong nước, chính phủ mới mở hình thức hợp tác công tư, lần đầu làm chủ xí nghiệp, Liễu Liên Chi giao nhà máy sợi bông lại cho nhà nước, chính phủ đã cho bà ấy 5% cổ phần để bồi thường, cái này được gọi là công tư liên doanh.
Bà ấy cũng làm tổng giám đốc nhà máy, được gọi là tứ mã phân phì, còn có thể lấy 5% cổ phần nhà máy.
Cho nên lúc mới Giải phóng, hàng năm bà ấy được chia hoa hồng rất nhiều, cũng là những năm đấy, một tay bà ấy nâng đỡ nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải.
Tuy nhiên từ năm 1965, quan hệ đối tác công tư đã chấm dứt và việc chia hoa hồng cũng đã dừng lại.
Liêu Liên Chi cũng vinh dự nằm trong danh sách “địa chủ, phú nông, phần tử phản cách mạng, phần tử xấu”, trở thành “nữ đại địa chủ” cuối cùng của thành phố Đông Hải.
Tình hình này kéo dài liên tục đến đầu những năm tám mươi, dù sao cũng hết hỗn loạn, chính phủ minh oan cho Liễu Liên Chi, trả lại danh “địa chủ, phú nông, phần tử phản cách mạng, phần tử xấu” cho bà ấy, và còn trả lại cổ phần trong nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải cho bà ấy.
Sau đó Liễu Liên Chi đến thành phố Cảng.
Vì kiếp trước không liên hệ giao dịch cho nên về chuyện của Liễu Liên Chi hay thậm chí Thẩm Khánh Hà thì Lâm Bạch Thanh đều không biết.
Mà qua lời kể của vợ chồng Thẩm Khánh Hà, cô cảm giác Liễu Liên Chi là một người vô cùng yêu con gái ruột, còn không quan tâm đến con gái nuôi lắm.