Mà Mã Bảo Trung có thể hiểu được cho những đau khổ của bà ấy, cho nên mới tin tưởng ông ta vô điều kiện.
Châm cứu đã xong, nên cất kim.
Mã Bảo Trung cầm lấy một cây kim và nói: “Cái kim này nhìn thôi là biết một cây kim tốt.”
Lâm Bạch Thanh cười nói: “Không phải ông là một nhà nghiên cứu văn vật hay sao, xem xem nó có lịch sử bao nhiêu năm rồi?”
Mã Bảo Trung làm ở Sở nghiên cứu đồ cổ, tất nhiên rất mê đồ cổ, nhìn sơ qua, kinh ngạc nói: “Ít nhất tám trăm năm.” Còn nói: “Đây là bộ kim cấp di tích văn vật, cô đang điều trị cái gì?”
“Trong người vợ ông có độc, đây gọi là châm cứu ngân châm, chuyên để giải độc.” Lâm Bạch Thanh nói.
Đây thực ra là Mã Hàm Thiết châm nhưng nó lại trông vô cùng giống ngân châm, mà bỏ thêm hợp kim của ngân châm có tác dụng chữa hỏa độc, ứ độc, hàn độc và thấp độc.
Nếu thực sự có một bộ ngân châm, Lâm Bạch Thanh thậm chí có thể thử châm cứu chữa cho bệnh ung thư tuyến tụy của Sở Tam Hợp.
Mã Bảo Trung không những hiểu văn vật còn hiểu kim châm, quả nhiên nói rằng: “Cô cho rằng vợ tôi trúng độc?”
Thẩm Khánh Hà cũng nói: “Không thể nào, tôi không ăn uống bừa bãi, sao có thể trúng độc được?”
Mã Bảo Trung còn nói: “Khánh Hà, có phải bánh quy ngọt và chè mà mẹ vợ đưa có vấn đề?”
Thẩm Khánh Hà lập tức nói: “Không phải, em và Giai Giai cùng ăn, thằng bé không làm sao cả.”
“Vậy xảy ra chuyện gì nhỉ?” Mã Bảo Trung nghi ngờ: “Bác sĩ, có thể biết được vì sao nhiễm độc không?”
Ban đầu Lâm Bạch Thanh nghĩ, nếu Thẩm Khánh Nghi là em gái nuôi của mẹ cô, cô muốn gọi là dì, không bằng tìm một cơ hội thẳng thắn với bà ấy, nói rằng có khả năng chồng bà đã đầu độc bà.
Nhưng nghe một hồi cũng có thể nghe ra, ngay cả mẹ nuôi Liễu Liên Chi mà Thẩm Khánh Hà cũng nghi ngờ, lại có duy nhất một người chồng, cô không muốn tùy tiện nói ra, Thẩm Khánh Hà tin hay không có thể còn nói chuyện này cho Mã Bảo Trung, bứt dây động rừng.
Cô rất bình tĩnh, giải thích thêm: “Ở trong trung y, gió, hàn, hỏa, thấp được gọi trúng là độc, trong cơ thể mỗi người đều có, dùng ngân châm là có thể xử lý được. Cái này không liên quan gì đến ngộ độc thực phẩm.”
Thẩm Khánh Hà bừng tỉnh ngộ: “Thì ra là như vậy.”
Mã Bảo Trung cũng nói: “Thảo nào.” Còn nói: “Y học cổ truyền Trung Quốc của chúng ta thật sự vô cùng uyên bác, giỏi quá!”
Lâm Bạch Thanh còn nói: “Châm cứu một lần không có tác dụng, ít nhất phải ba lần, ngày mai hoặc ngày mốt tôi sẽ đến châm cứu tiếp hai lần nữa.”
“Cảm ơn cô rất nhiều, làm phiền cô đích thân đi một chuyến, chi phí tính như thế nào?” Thẩm Khánh Hà hỏi.
Lâm Bạch Thanh nói: “Chữa bệnh trước đã, những cái khác sau rồi nói.”
Ánh mắt của cô dừng lại trên tay Mã Bảo Trung, chỉ thấy ông ta đột nhiên nắm chặt tay, ánh mắt âm trầm.
Đi ra từ văn phòng bí thư, đi xuống dưới lầu, đúng lúc Lâm Bạch Thanh nhìn thấy cô Hai Mục và hai bác sĩ đứng cùng nhau, thì thầm to nhỏ, lẩm bẩm nói: “Biệt danh của tôi là Dạ Xoa, nhưng làm sao có thể so sánh với Liễu Liên Chi, nếu ta là Mẫu Dạ Xoa thì bà ấy là gì, Vương Mẫu, Diêm Vương!”
Hai bác sĩ không nói gì, lẳng lặng đi theo bà ấy.
Bởi vì nghe thấy tên của bà ngoại, hơn nữa cô Hai Mục lại ví von khác thường nên Lâm Bạch Thanh chạy vội tới, vỗ vào bả vai bà ấy: “Cô Hai Mục, ai là Vương Mẫu, là Diêm Vương?”
Cô hai Mục đang nói xấu sau lưng người khác, đột nhiên bị vỗ từ sau lưng, vô cùng hoảng sợ, quay đầu lại nhìn thấy Lâm Bạch Thanh thì cười cười: “Con bé này, y thuật cũng đúng là tài giỏi, hai bác sĩ này của tôi không so sánh được với cô.”
Còn nói: “Chúc mừng cô, bệnh viên gọi điện thoại tới nói đúng là vì mụn nhọt mà bệnh nhân sốt cao, hơn nữa vừa mới đến bệnh viện đã hạ sốt. Hôm nay cô đã cứu được một mạng người, cũng giúp làm rạng danh trung y chúng ta.”
Hai bác sĩ cũng cười nói: “Trò giỏi hơn thầy, cô gái nhỏ này vô cùng lợi hại.”
Thương trường có cạnh tranh, nhưng trong ngành, ai có tay nghề tốt hơn thì mọi người sẽ tôn trọng người đó.
Cho dù hôm nay mọi người cùng hợp sức cứu một mạng người, những chuyện này không đem lại lợi ích nào nhưng lại tràn đầy cảm giác thành tựu.
Điều đáng mừng chính là, bọn họ không cần phải sử dụng một bài diễn thuyết nào mà có thể sử dụng thực lực để chứng minh cho các chuyên gia tây y về hiệu quả mạnh mẽ của thuốc cấp cứu trung y, tác dụng mạnh mẽ của thuốc trung y, điều này có tác dụng hơn rất nhiều so với bài phát biểu.
Đã rất lâu rồi cô Hai Mục không gặp Lâm Bạch Thanh, cũng nghe qua rất nhiều chuyện bát quái của cô, nói trước: “Nghe nói Sở Xuân Đình là do cô chữa trị, hơn nữa lại còn có thể đứng dậy, đi lại.”
“Trong nửa tháng nữa, ông ấy có thể chống gậy đi lại.” Lâm Bạch Thanh thản nhiên nói.