Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Nếu nó là sự thật thì đúng là suy nghĩ của Liễu Liên Chi rất cố chấp.

Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân, một người đàn ông nhanh chóng bước vào.

Là Mã Bảo Trung, một tay cầm hộp thuốc, một tay nắm lấy tay vợ: “Thuốc giảm đau đây.”

Thẩm Khánh Hà đau đến nhíu mày: “Chồng, mau cho em uống thuốc, em đau bụng lắm.”

Lâm Bạch Thanh vội vã đi lấy thuốc, nhưng bàn tay cố tình trượt, không cẩn thận làm rơi thuốc, Mã Bảo Trung phải bóc thêm một viên nữa.

Sau khi mang nước đến, bà ấy tự uống một ngụm, uống thử thấy nước đã nguội rồi nên pha thêm một chút nước ấm.

Thấy vợ uống xong lại mang cốc giữ nhiệt đến: “Canh rong biển sườn heo, uống một chút lót bụng rồi làm việc tiếp.”

Lâm Bạch Thanh nhân lúc ông ta không chú ý, đổ một ít nước trong cốc của cô vào bát canh sườn heo.

Đóng cốc giữ nhiệt lại, cô nói: “Chắc hẳn những người lớn trong nhà đều rất thích những người đàn ông như chú Mã.”

Thẩm Khánh Hà cười chua xót, thở dài.

Mã Bảo Trung cũng cười khổ: “Đâu có, mẹ vợ tôi là người thanh cao nên vô cùng ngứa mắt với người bình thường như tôi.”

“Chú chăm sóc nhẹ nhàng dịu dàng như vậy, chẳng nhẽ bà ấy còn không hài lòng.” Lâm Bạch Thanh ra vẻ kinh ngạc hỏi.

Mã Bảo Trung nói: “Mẹ vợ có kỳ vọng rất cao với tôi, đáng tiếc là tôi ngu dốt nên luôn khiến bà thất vọng.”

Vừa nghe đã thấy trong lòng có chút bực tức, Lâm Bạch Thanh bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Tính tình bà ấy chắc cũng vô cùng khó tính nhỉ, hèn chi cháu nghe người ta nói con gái ruột của bà ấy là Thẩm Khánh Nghi…”

Cho dù có giỏi ngụy trang đến đâu, chỉ cần có phàn nàn thì sẽ lộ ra khuyết điểm của mình.

Mà hiển nhiên, Mã Bảo Trung đầy những bất bình và phàn nàn cần được giãi bày đối với mẹ vợ Liễu Liên Chi của mình.

Ông ta tiếp tục nói: “Cũng không phải, con ruột ở đâu còn không rõ, còn con nuôi cũng không thể chịu đựng được nữa.”

Nghe những ý tứ trong lời nói này, theo như ông ta là Thẩm Khánh Nghi là bị Liễu Liên Chi bức chết?

Thẩm Khánh Nghi là mẹ đẻ của Lâm Bạch Thanh, khả năng cao là đã c.h.ế.t nhưng cũng có khả năng là còn sống, nhưng cho đến nay, ngành hàng hải cũng chưa tìm thấy được hài cốt của bà ấy.

Bởi vì tim của Liễu Liên Chi không tốt, sợ bà ấy chịu nhiều đả kích, Lâm Bạch Thanh tạm thời sẽ không gặp bà ấy, cũng sẽ tạm thời không nhận bà ấy, hơn nữa cô luôn cảm thấy Mã Bảo Trung không đúng lắm, đứng ở lập trường người ngoài cuộc cô muốn xem có thể tìm ra dấu vết hay không, hoặc là có thể tìm được một chút thông tin về Thẩm Khánh Nghi, những chuyện mà người khác không biết.

Thái độ này của Mã Bảo Trung càng làm cho cô cảm thấy tò mò.

Bây giờ cô chỉ là một bác sĩ, chỉ có thể đứng ở vị trí của bên thứ ba và định hướng cho họ nói ra quan điểm của mình.

Cô thở dài rồi nói: “Nếu như cha mẹ quá mạnh mẽ thì con cái của họ sẽ rất khổ. Hơn hết, bí thư Thẩm có thể quản lý nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải tốt như vậy, cháu nghĩ rằng ngoài miệng thì bà ấy nói như vậy nhưng trong lòng sẽ cảm thấy rất tự hào.”

Vốn dĩ người ốm thì rất yếu ớt, nhớ tới những chuyện khổ thì lại càng bi thương, khó tránh nói nhiều hơn một chút.

Thẩm Khánh Hà nắm c.h.ặ.t t.a.y chồng: “Tôi kém hơn chị Khánh Nghi nhiều lắm, mẹ tôi không hài lòng cũng là chuyện rất bình thường. Nếu như nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải được chị tôi quản lý kinh doanh thì chắc chắn còn phát triển tốt hơn bây giờ.”

Lâm Bạch Thanh nghe Thẩm Khánh Nghi là một người con gái có thể lấy thân phận “cô Cả” để vào đại học.

Nhưng cũng không thể phủ nhận là Thẩm Khánh Hà cũng rất ưu tú.

Cô nói: “Bí thư Thẩm cũng đừng tự coi thường bản thân mình, theo ý kiến của cháu thì bác cũng vô cùng xuất sắc.”

Mã Bảo Trung hừ lạnh một tiếng: “Xuất sắc thì có ích gì, có vài người còn hận rằng sao lúc đó người c.h.ế.t không phải là cô ấy mà lại là Khánh Nghi.”

Ý này của ông ta là Liễu Liên Chi vẫn luôn ôm hận rằng sao năm đó Khánh Hà không c.h.ế.t thay Khánh Nghi?

Thẩm Khánh Hà lắc tay chồng: “Được rồi, đừng nói nữa.”

Tuy rằng cả hai người đều không nói, nhưng Lâm Bạch Thanh đã hiểu hòm hòm về mối quan hệ của bọn họ.

Liễu Liên Chi mạnh mẽ cả đời, con gái ruột Khánh Nghi đã chết, bà ấy gửi gắm toàn bộ hy vọng lên Khánh Hà, muốn bà ấy ưu tú như chị gái mình, có năng lực điều hành tốt nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải.

Vì không muốn phụ ân dưỡng dục, Thẩm Khánh Hà cứ liều mạng làm việc.

Nhưng trong lòng bà ấy vừa biết ơn vừa chống đối mẹ nuôi, đơn giản là không màng đến sức khỏe của mình, tâm niệm sẽ cống hiến cả đời cho nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải để đổi lấy công ơn dưỡng dục của mẹ nuôi.

Nhưng nội tâm trống rỗng, bất lực, có tủi thân, buồn bã.

Advertisement
';
Advertisement