Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Những người lớn tuổi trong giới y học đều hiểu, những mụn ở mũi hay miệng nếu như vô ý làm vỡ có thể bị sốt, hơn nữa bị sốt rất nhanh, trong thời gian ngắn sẽ dẫn tới hôn mê, thậm chí có thể tử vong.

Người đấy nghĩ lại thì đúng thật, trên mũi giáo sư Vương có một cục mụn, tối hôm qua còn đứng trước gương để nặn ra.

Xem ra ông ấy sốt cao đúng là vì cái mụn đó.

“Nhưng tôi nghe nói thuốc trung y hồi sức tốt nhất là an cung ngưu hoàng hoàn, tại sao cô lại không dùng?” Lại có người hỏi.

Lâm Bạch Thanh nói: “Triệu chứng này của ông ấy là bế chứng trong trung y, phải dùng ôn khai dược, mặc dù an cung ngưu hoàng hoàn là thuốc tốt, nhưng nó là lương khai dược, cũng không đúng bệnh, Tử Kim Đĩnh nên được bôi lên mặt sau đó tiêm Thanh Khai Linh, nếu không mà chờ đến bệnh viện cấp cứu…” Lúc đó mọi người đều rùng mình.

Tất cả đều là chuyên gia về tây y, cũng không hiểu về thuốc trung y pha sẵn, lại có người hỏi: “Ôn khai dược là cái gì? Mà lương khai dược là gì?”

Các chất hồi sức trong thuốc trung y pha sẵn rất cao, giá trị cũng không thấp nhưng đối với việc cấp cứu bệnh nặng thì có hiệu quả rất tốt, chẳng qua là không phải ở trung y thì không biết được thôi.

Đây là một cơ hội phổ cập khoa học rất tốt, Lâm Bạch Thanh cũng muốn cùng mọi người phổ cập khoa học một chút.

Nhưng đúng lúc này, phó bí thư Điền Trung Bái đứng lên nói: “Hôm nào chúng ta lại thảo luận tiếp về trung y nhé, hôm nay đã xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, trước hết hội nghị chúng ta dừng lại, mọi người về nghỉ ngơi đi.”

Đây là một hội nghị chuyên gia, những người tới đây đều là những chuyên gia giàu kinh nghiệm, xoay người một cái cũng đủ dọa người rồi, nếu làm thật thì nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải không đủ khả năng chi trả. Vì thế trong chớp mắt, hội trường sôi động gần như đã đi hết.

Từ trước đến nay Lâm Bạch Thanh không gặp Thẩm Khánh Hà, nhìn thấy Điền Trung Bái đứng với cô Hai Mục, giám đốc Sở y tế tỉnh đi cùng nhau, cho rằng bọn họ đi tìm Thẩm Khánh Hà nên mới đi theo, bỗng nhiên có tiếng gọi phía sau: “Bác sĩ Tiểu Lâm.”

Lâm Bạch Thanh quay lại nhìn mới thấy Thẩm Khánh Hà ngồi ở trong góc.

Mới một tuần không gặp, bà đánh phấn và tô son nhưng vẫn không giấu được vẻ xanh xao trên mặt, ngồi trong góc, cả người run lẩy bẩy.

Lâm Bạch Thanh vừa nhìn đã hiểu: “Có phải bác đến ngày nhưng không có băng vệ sinh không?”

Thẩm Khánh Hà ôm bụng nói: “Kỳ kinh nguyệt của tôi vừa mới hết, đáng lý ra không có nữa, nhưng vừa rồi nói chuyện ở trên sân khấu, bụng cảm thấy rất lạnh, nên…”

Khi người ta bị bệnh nặng, các chức năng của cơ thể đều không bình thường, bà đến kỳ kinh nguyệt là bởi vì hàn độc đã thâm nhập toàn bộ cơ thể, Lâm Bạch Thanh bắt mạch, phát hiện ra nguyên nhân: “Bác không uống thuốc mà cháu đã kê lần trước.”

Thẩm Khánh Hà xấu hổ nói: “Tôi bận quá nên chưa uống.”

Lâm Bạch Thanh không thể không nói thật: “Bí thư Thẩm, rất có thể bác bị ung thư, uống thuốc mới có thể có hy vọng xoay chuyển, nếu bác không uống thuốc thì đến thần tiên cũng không cứu được bác.”

“Không không, tôi mới đi kiểm tra sức khỏe, sức khỏe vẫn còn tốt lắm.” Thẩm Khánh Hà xua tay nói. “Có lẽ áp lực công việc làm cho tôi bị rối loạn nội tiết nên mới có kinh nguyệt sớm. Sức khỏe của tôi như nào tự tôi biết rất rõ.”

Có thể nói ngoài mặt bà đồng ý nhưng thực tế không chịu uống thuốc mà Lâm Bạch Thanh kê, đây là một người phụ nữ vô cùng cố chấp.

Bà mặc một chiếc váy, m.á.u ra nhiều, ướt một mảng lớn. Lâm Bạch Thanh cởi áo khoác thể thao ra buộc vào thắt lưng bà, đỡ bà xuống tầng trở về văn phòng.

Thẩm Khánh Hà nằm trên ghế sofa, còn nói: “Bác sĩ trẻ, phiền cô gọi điện thoại cho chồng tôi mang thuốc đến đây.”

Cho nên bà không chữa từ gốc bệnh mà từ trước đến nay chỉ sử dụng thuốc giảm đau?

Chẳng trách bà c.h.ế.t sớm.

Lâm Bạch Thanh gọi điện thoại theo lời bà. Thấy bà vô cùng đau đớn, cô lấy ra Mã Hàm Thiết châm, chuẩn bị giúp bà bổ dương khí.

Vừa mới châm cứu, Thẩm Khánh Hà kêu lên một tiếng: “Bác sĩ trẻ, cô châm cứu thật thoải mái.”

Lâm Bạch Thanh không nhịn được lại nói: “Bác là một nữ đồng chí, sức khỏe lại không tốt, cần gì phải liều mạng đến như thế?

Mọi người dễ bị tổn thương hơn khi họ bị ốm, Thầm Khánh Hà khẽ thở dài: “Không giấu gì cô, tôi được mẹ nhận nuôi, từ nhỏ không tài giỏi như chị gái, nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải là tâm huyết của mẹ tôi, cũng là sự nghiệp mà bà ấy muốn để cho chị gái tôi, nếu như tôi không cố gắng làm tốt một chút, trong lòng bà ấy sẽ rất thất vọng.”

Tuy rằng chưa từng gặp lần nào nhưng Lâm Bạch Thanh đoán được, chắc chắn bà ngoại Liễu Liên Chi của cô vô cùng cá tính.

Nếu không thì Sở Xuân Đình sẽ không coi bà ấy là một đối thủ mạnh.

Nhưng cho đến bây giờ, cô chẳng những không muốn thừa nhận rằng Thẩm Khánh Nghi đã chết, hơn nữa coi nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải là sự nghiệp để lại cho con gái, để Thẩm Khánh Hà bảo vệ nó vì chị gái sao?

Advertisement
';
Advertisement