Cô còn nhỏ, khuôn mặt non nớt, mặc quần áo thể thao, trên vai đeo một cái túi, vừa nhìn đã biết là học sinh.
Điều này làm cho những chuyên gia kỳ cựu tại hiện trường không thấy thuyết phục, cho nên có người nói: “Đồng chí nhỏ, hãy lắng nghe lời bác sĩ có kinh nghiệm đi.”
“Chuyên gia tới rồi, chuyên gia có kinh nghiệm tới rồi.” Giọng nói của cô Hai Mục từ xa truyền tới.
Bác sĩ Lục thở hồng hộc, một bước đi nhảy ba bước, run sợ trước bệnh nhân, trước mặt bao nhiêu người bắt mạch, lại lật xem mắt bệnh nhân: “Đây là đột quỵ, an cung…”
Không ngờ ông ấy cũng chỉ nhìn triệu chứng, Lâm Bạch Thanh đành phải vậy, lướt nhẹ qua bác sĩ Lục: “Không đúng, để tôi.”
Ở hiện trường có mấy chục người, nhìn một cô bé ở trước mặt bác sĩ trung y già phản đối, ai cũng giật mình.
Điều càng làm cho họ giật mình chính là bác sĩ Lục lại thản nhiên gật đầu: “Được rồi, mời cô.”
Một tay Lâm Bạch Thanh sờ trán bệnh nhân, lấy ống nghe để nghe nhịp tim, lại sờ động mạch chủ, đồng thời tay kia đã lấy thuốc từ trong hộp ra: “Phiền mọi người có thể lấy cho tôi một chút giấm trắng.”
Thấy không ai có phản ứng, cô lớn tiếng nói: “Nước nóng cũng được, cho tôi một cốc nước sạch để pha thuốc, nhanh lên!”
Tiếng xe cứu thương 120 đã ở dưới tầng.
Bác sĩ trung y già không nói lời nào còn một cô gái nhỏ đang pha thuốc.
Chuyện gì đang xảy ra?
Cuối cùng trong đám đông cũng có người nói: “Nếu không có trung y thì đừng chữa, để 120 đưa bệnh nhân đi đi.”
Vốn dĩ thuốc tây tây y cũng không tín nhiệm thuốc trung hay trung y, cảnh tượng ở giờ phút này càng khiến cho họ không tin được.
“Đúng vậy, xe cứu thương sẽ đến ngay, trung y các người đừng có động vào người bệnh.” Một số người khác nói.
Còn có người nói: “Bệnh nhân là một giáo sư của Đại học Y Thủ đô, sẽ rất rắc rối nếu chữa sai.”
Dường như Lâm Bạch Thanh không nghe thấy, vừa bắt mạch vừa nói: “Mau đem cho tôi một cốc giấm trắng, nước nóng cũng được!”
Ở hiện trường càng khiến cho mọi người mê man, bởi vì bác sĩ Lục bất chấp việc thở hổn hển, đứng lên đi tìm nước nóng.
Bác sĩ Hoàng trẻ tuổi nhanh chóng giúp Lâm Bạch Thanh mở hòm thuốc, lấy ra những loại thuốc đầy màu sắc giống nhau đến: “Cái này, hay là cái này, cái này?”
“Tìm ở phía dưới, là Tử Kim Đĩnh!” Lâm Bạch Thanh lớn tiếng nói.
“Nước đây, nước đến đây.” Bác sĩ Lục bê nước nóng đến, bác sĩ Hoàng mở gói thuốc, đem bánh thuốc hòa vào trong nước thành dạng sền sệt, lúc này bác sĩ Lục rửa tay sạch sẽ, ông ấy đến bôi lên mặt bệnh nhân.
Lâm Bạch Thanh nhanh chóng cởi quần bệnh nhân, lấy ống tiêm ra, cạy lọ thuốc, trong nháy mắt đã tiêm xong cho bệnh nhân.
Đây là một hiện trường vô cùng quái dị, cho dù ít nhất là trung y chính thống nhưng bác sĩ già lại là trợ thủ.
Nhân viên cấp cứu lên tầng, thở hổn hển: “Bệnh nhân đâu, ở đâu?”
Công việc cấp cứu đã hoàn thành, Lâm Bạch Thanh lại lấy ra hai viên thuốc, nói: “Bệnh nhân muốn chữa không cho vết loét lây lan nên mới sốt cao, nói lại cho bác sĩ, hạ sốt phải dùng Thanh Khai Linh, đồng thời kết hợp với cái này.”
Bác sĩ cấp cứu có kinh nghiệm vừa nhìn thuốc nói: “Bệnh viện chúng tôi có Tử Kim Đĩnh.”
“Dược tính của cái đó không đủ, phải dùng cái này của tôi.” Lâm Bạch Thanh nhét thuốc vào.
Bác sĩ cấp cứu nhìn kỹ, đây là Tử Kim Đĩnh của Linh Lan Đường, biết hiệu quả của nó rất tốt, cầm luôn tại chỗ.
Thấy bệnh nhân được đưa đi rồi, ba bác sĩ nhìn nhau, bác sĩ Lục giơ ngón cái lên cho Lâm Bạch Thanh.
Người bệnh sốt cao, sắp rơi vào hôn mê, thời khắc mấu chốt chọn thuốc hồi sức vô cùng quan trọng. nhưng vừa rồi bác sĩ Hoàng với bác sĩ Lục đều đưa ra chẩn đoán sai, chỉ có Lâm Bạch Thanh chẩn đoán đúng, tài cứu mạng, cô gái này đáng được khen ngợi.
Chỉ có điều đây là chuyện nội bộ của trung y, tất cả những người có mặt ở hiện trường đều là những chuyên gia nổi tiếng trong nước về tây y, còn có lãnh đạo của chính phủ, mà thuốc trung y pha sẵn đều là rẻ và kém chất lượng nhất.
Bệnh nhân được đưa đi, hiện trường trống rỗng, tất cả những gì còn lại là một tờ giấy gói mỏng với các chữ in trên đó.
Có người nhặt tờ giấy gói đó lên, nhỏ giọng: “Tử Kim Đĩnh, chuyên trị vết loét ác tính, rắn rết côn trùng cắn, đồng chí nhỏ, bệnh nhân vừa rồi là giáo sư Vương, ông ấy ở cùng tôi, tôi chắc chắn rằng trên người ông ấy không có vết loét nào cả, hôm qua có sốt một chút. Làm sao mà cô có thể kết luận là ông ấy bị sốt vì vết loét?”
Lâm Bạch Thanh cũng chỉ vào mũi của mình rồi giải thích: “Vết loét của ông ấy xuất hiện ở bên mũi, đây là khu tam giác, tuy rằng bên ngoài không nhìn thấy nhưng ông ấy đã nhiễm trùng vào trong hộp sọ rồi.”
Dừng một chút, cô lại hỏi: “Nhiễm trùng hộp sọ dẫn đến đến sốt cao hôn mê, anh nói xem có nguy hiểm hay không?”