Đúng như cái gọi là “nhà làm việc thiện ắt có nhiều niềm vui”, chồng của bác sĩ Lưu làm việc trong ngành bưu chính, con trai ở Thủ Đô, làm việc trong ngân hàng, nghe nói đang yêu đương với người cùng ngành, gia đình cũng rất tốt.
Mà nếu dùng lời mà Cố Minh đã từng nói thì đó là phước báu cả đời làm bác sĩ của bà.
Lâm Bạch Thanh là do bà ấy trông nom mà lớn lên từng ngày, làm sao có thể lấy tiền của bà được cơ chứ, cô vội vàng nói: “Hai dì cháu mình cũng có phải người xa lạ gì đâu cơ chứ, cháu không cần đâu mà.”
“Mau cầm lấy đi.” bác sĩ Lưu nhét tiền vào trong túi của cô, nhẹ nhàng nói: “Cháu vẫn còn nhỏ, lại là chủ nhà ở đây nữa, cũng không thể có con quá sớm, mấy hôm trước thấy các cháu mặn nồng như vậy, dì không nói gì, nhưng về việc tránh thai…”
Vừa mới thành lập hiệu thuốc, gần đây mới dọn dẹp sắp xếp gọn gàng mới có thể khai trương, Lâm Bạch Thanh cũng vừa mới nghĩ đến việc đặt tên, bây giờ mang thai chắc chắn là không thích hợp.
“Hầy, cháu tính toán hết cả rồi.” Lâm Bạch Thanh nói, kết thúc chủ đề nói chuyện này.
Thật ra thì bác sĩ Lưu cũng đã nghĩ nhiều rồi.
Đầu tiên, kiếp trước Lâm Bạch Thanh chưa từng cố gắng làm gì để tránh thai, thế nhưng mãi vẫn không mang thai được.
Cô là một bác sĩ, lời nói cũng rất thâm sâu, không một ai ở trên bàn ăn với cô mà dám kê ra một đơn thuốc nào cả, cho nên không thể nào cô bị vô sinh vì uống thuốc, cô cũng đã đi kiểm tra, chắc chắn rằng bản thân mình không có vấn đề gì về sức khỏe, nhưng vẫn không thể mang thai được.
Như vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất: Cô bẩm sinh đã có thể chất khó thụ thai.
Thêm vào đó, một tuần trở lại đây, ngoài những buổi tối phải trực ban ra, Cố Bồi đều về nhà ngủ, bởi vì Lâm Bạch Thanh quá bận nên anh đều ăn ở đơn vị xong rồi mới về. Mà từ khi có Cố Bồi bên cạnh, đến cả giặt quần áo Lâm Bạch Thanh cũng không cần làm, những công việc vệ sinh trong nhà cũng không cần cô quán xuyến nữa.
Anh cũng sẽ nói chuyện với cô, kể cho cô nghe về bệnh nhân ở bệnh viện quân y và tình hình công việc của mình.
Tối đến, anh chỉ đắp chăn đi ngủ, cũng không quên hôn lên trán cô vài cái nhưng hoàn toàn không làm gì thêm.
Thế nhưng chưa nói đến việc bác sĩ Lưu hiểu lầm, mà ngay cả Chiêu Đệ ở cùng với Lâm Bạch Thanh cũng cảm thấy chị gái và anh rể mình vô cùng êm ấm, còn rất có lòng tốt, cũng không quên nhắc Lâm Bạch Thanh phải nhớ tránh thai.
Tối hôm đó sau khi tắm xong, Cố Bồi vẫn chưa về, Chiêu Đệ thì đang xem tivi, Lâm Bạch Thanh đang chuẩn bị thuốc cho con trai của Cố Ngao Cương, bỗng dưng Chiêu Đệ lại nhớ ra chuyện gì đó, nói: “Chị, em muốn đổi tên, vừa đúng lúc chúng mình đang định đi đăng ký hộ khẩu, việc này hoàn toàn không khó khăn chút nào, tiện lúc đăng ký hộ khẩu thì đổi tên luôn, như vậy không cần phải đến Cục công an thêm một sửa đổi trong chứng minh thư nữa rồi, thế nhưng lúc nào người ở phòng chính trị cũng nói là công việc quá nhiều, quá bận, còn nói là lấy tên nào cũng như nhau, không cần đổi.”
Thật ra, từ rất lâu trước đây Lâm Bạch Thanh cũng đã từng đề nghị bố mẹ cho Chiêu Đệ đổi tên khác.
Thế nhưng ông bà Lâm lại muốn có con trai, vậy nên mãi không chịu đổi.
Sau này, khi cha mẹ qua đời, Lâm Bạch Thanh lại đề cập đến việc đổi tên cho em gái, nhưng lúc này Chiêu Đệ lại không đồng ý, luôn nghĩ rằng đó là cái tên mà cha mẹ đặt cho mình, không nỡ bỏ đi.
“Sao em lại nghĩ đến chuyện đổi tên rồi?” Lâm Bạch Thanh hỏi: “Định đổi thành gì đây?”
“Tại em thấy tên của Kiều Dẫn Đệ có cùng một chữ Đệ giống em, cho nên không muốn gọi tên này nữa, chị tên Bạch Thanh, em là Tiểu Thanh, có được không?” Nói xong cô ấy lại thở dài: “Nhưng người ở phòng chính trị khăng khăng không chịu cho em đổi, còn nói em nhiều chuyện nữa.”
Ban đầu là do cắt giảm biên chế và một vài chuyện vặt vãnh trên đủ mọi phương diện khác nên phòng chính trị rất bận rộn, mà từ chỗ của Sở Xuân Đình, Lâm Bạch Thanh đã phát hiện ra, dù là ở nơi nào đi chăng nữa thì làm việc gì cũng cần phải có quan hệ và mặt mũi thì mới có thể xử lý nhanh được.
Cô nghĩ một hồi rồi nói: “Thế này đi, hôm nào em gặp người ở phòng chính trị, em cứ gọi thật to tên của Cố Bồi, rồi lại nói thêm, à không, là anh rể.”
Chiêu Đệ vẫn ngây ngô hỏi lại: “Nhưng em với anh rể cũng không làm cùng một chỗ, rất khó để có thể gặp được anh ấy và người ở phòng chính trị cùng một lúc.”
Lâm Bạch Thanh nói: “Con bé ngốc này, em chỉ cần gọi không khí là được rồi, dùng giọng mà bình thường em vẫn hay nói đó, chỉ cần em nói ra thì người khác sẽ nghe thấy thôi, sau đó lại đến phòng chính trị, kiểu gì họ cũng đồng ý đổi tên giúp em.”
Chiêu Đệ nghĩ một lúc: “Được rồi, để em thử xem sao.” Cô ngẩng đầu lên: “Cố Bồi, à không, anh rể à.”