Thằng bé ngủ suốt cả ngày hôm qua, Lâm Bạch Thanh vẫn chưa nhìn rõ mặt mũi đứa trẻ, bây giờ mới có thể nhìn kĩ, đứa bé gần 2 tuổi rưỡi này phát triển quá chậm, vừa nhỏ vừa gầy, thoạt nhìn chỉ như một đứa trẻ mới hơn 1 tuổi, giống như một đứa trẻ sơ sinh vậy.
Cậu nhóc này có đôi mắt to nhưng dường như không nhìn thấy người khác, ngay cả chớp mắt cũng không, Lâm Bạch Thanh tỉ mỉ quan sát: “Thằng bé không nhìn được sao?”
“Lúc sinh ra thị lực rất tốt, có lẽ là sử dụng thuốc quá nhiều nên đã bị ảnh hưởng đến mắt.” Cố Ngao Cương nói.
“Thằng bé tên là gì thế?” Lâm Bạch Thanh hỏi tiếp.
Cố Ngao Cương có chút xấu hổ, nói: “Em gọi nó là Matsumaru là được rồi.”
“Cái tên này có ý nghĩa gì à?” Lâm Bạch Thanh đặt túi xuống, thuận miệng hỏi.
Cố Ngao Cương lúc này lại càng ngại hơn: “Nghe nói ý nghĩa của nó là, một cục phân nhỏ bị bọ hung lăn tròn.”
Lâm Bạch Thanh đưa tay ra vuốt nhẹ gò mà đứa trẻ: “Em hiểu rồi, tên xấu thì dễ nuôi mà.”
Tay cô vừa chạm vào, cậu bé kia liền mếu máo, ngay sau đó khóc òa lên.
Cố Ngao Cương nói: “Vì để dỗ cho thằng bé ngủ lúc châm cứu, Yuko đã gọi nó dậy từ sáng sớm, như thường lệ thì bây giờ cũng đã buồn ngủ rồi, thế nhưng anh dỗ cả nửa ngày trời, thằng bé sống c.h.ế.t cũng không chịu ngủ, cứ thức như này thì sợ không châm cứu được rồi?”
Lâm Bạch Thanh hỏi: “Sao anh không để Yuko dỗ nó?”
Cố Ngao Cương nói: “Hôm qua anh dỗ nó ngủ rất nhanh, không hiểu sao đến hôm nay lại không dỗ được nữa rồi.”
Lâm Bạch Thanh thử cầm lấy tay đứa trẻ, cậu bé lại nhạy cảm mà rụt tay về, mũi giật giật, bởi vì hơi thở ngắn cho nên tiếng khóc rất nhỏ, giống như một chú chim non vừa mới ra đời.
Lâm Bạch Thanh không có kinh nghiệm trong việc dỗ trẻ con ngủ, ngửi ngửi mùi hương trên người đứa bé, lại thấy trên trường có một chai nước hoa, ngửi thử thì phát hiện là cùng một mùi, liền xịt một ít lên tay, rồi lại đưa tay ra ôm lấy đứa bé, cậu nhóc kia cũng ngoan ngoãn nép vào lòng cô.
Đứa bé cũng đã buồn ngủ từ trước, vừa nằm một lúc liền ngủ thiếp đi.
Là một bác sĩ, Lâm Bạch Thanh không quá tò mò chuyện tình cảm của người nhà bệnh nhân, nhưng vẫn luôn cảm thấy quan hệ tình cảm của Cố Ngao Cương và Yuko có chút kỳ lạ, nếu như nói là quan hệ gì đó, Yuko lại luôn trốn tránh không gặp cô, còn nếu nói là không có quan hệ gì cả thì nước hoa của cô ta lại ở trên đầu giường của Cố Ngao Cương.
Từ lúc sống lại đến bây giờ, cái gì Lâm Bạch Thanh cũng cần phải để ý, nhưng những chuyện không nên hỏi thì đương nhiên sẽ không hỏi quá nhiều.
Sau khi châm cứu xong, cô nói: “Ngày mai em sẽ mang cho thằng bé một ít thuốc giúp sáng mắt, cũng không thể để nó mù lòa mãi được, anh nói có phải không.”
Cố Ngao Cương nói: “Nghe nói mắt của thằng bé bị tổn thương là do dùng thuốc, rất khó để hồi phục lại.”
“Ở Linh Đan Đường chỗ chúng em có một phương thuốc cũ, em cải thiện một chút, sau này có thể dùng để sản xuất thuốc, vừa hay lại có tác dụng với triệu chứng bệnh của con trai anh.” Lâm Bạch Thanh nói.
Sau khi rời khỏi khách sạn, đi lên xe điện, cô lại thấy trong túi quần trơn trơn, thò tay vào xem thử lại lôi ra được năm tờ một trăm đồng màu xanh.
Cô quay lại nhìn, liền bắt gặp Cố Ngao Cương đang đưa tay về phía mình, ra hiệu cô cất tiền vào.
Đây là tiền khám bệnh mà anh ta đã âm thầm nhét vào nhân lúc cô không chú ý.
Vậy cũng được, giám đốc nhỏ ở NB không những có vấn đề về tim mạch, Linh Đan Đường vẫn chưa có thuốc để chữa mắt cho cậu bé, Lâm Bạch Thanh cần phải đi tìm một vài nguyên liệu làm thuốc! Mất rất nhiều công sức mới tìm ra được, còn phải bào chế chuyên biệt, số tiền này đưa cho cô cũng rất xứng đáng.
Đi qua nơi buôn bán dược liệu tìm thuốc trước, chọn lựa ở đó nửa ngày trời cô mới mới quay lại dược đường, lúc này Mục Thành Dương và bác sĩ Lưu cũng đã vo thuốc rồi.
Vo thuốc rất đơn giản, đầu tiên vo thuốc trung y trong bùn thành cục, quét một lớp dầu thơm lên máy vo viên, vo nó thành một sợi dài mềm mỏng, lại bỏ vào máy, chia thành viên, lỏng tay một chút, viên thuốc sẽ tròn đều, như vậy là một viên thuốc có hương thơm của dầu và mật ong đã thành hình.
Lâm Bạch Thanh rất thích làm công việc này, nhìn những viên thuốc lăn ra từng hàng từng hàng một, cảm giác đó thật sự rất dễ chịu.
Tạm thời vẫn chưa cần lấy lá thếp vàng ở trong kho, nhưng phải mang về một lô lạp hoàn, hơn nữa dù sao vẫn phải đến nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải, vẫn phải lấy được giấy phép kinh doanh của dược đường cùng giấy phép sản xuất thuốc đông y pha sẵn.
Người phụ trách sổ sách của dược đường từ thời Cố Minh vẫn còn, chính là bác sĩ Lưu.
Bà vừa là bác sĩ, lại vừa là thủ quỹ, có thể nhận được hai khoản tiền lương, tiền hàng cũng đều là do bà trả.
Đối với số tiền Lâm Bạch Thanh lấy được từ nhà họ Cố, gần như tất cả đều đưa cho bác sĩ Lưu, phục vụ chi tiêu trong dược đường.
Sau khi trả xong tiền lạp hoàn, bác sĩ Lưu lôi ra hai mươi đồng: “Thời gian này mọi người đều bận bịu quá, dì cũng không để ý đến việc chuẩn bị quà cưới, đây coi như là tiền mừng cưới cho cháu, ôi chao, đàn em nhỏ của dì, tân hôn vui vẻ nhé!”