Tất cả những loại thuốc hồi sức đều phải có một lớp bọc bên ngoài, lớp bọc đó cũng chính là một phần trong nguyên liệu chế tạo thuốc, được gọi là “lớp áo vàng”, nó được làm bằng cách đập lá thếp vàng ra cho đến khi lớp vàng đó mỏng như cánh ve sầu.
Lá thếp vàng cũng là một loại thuốc, công dụng của nó là làm dịu thần kinh, an thần và giải độc. Loại thuốc này chủ yếu dùng để chữa động kinh, điên, tim đập nhanh và trên người có vết lở loét.
Vào thời nhà Tống, trung y đã sử dụng kĩ thuật dùng lá thếp vàng để ủ thuốc, và bởi vì vàng có khả năng kéo dãn cực tốt, cho nên quả không ngoa khi nói rằng, những người thợ kéo vàng cổ đại với kĩ thuật tinh xảo có thể dùng một hai miếng vàng mà kéo được hơn một mẫu ba phân đất.
Lá thếp vàng dùng cho thuốc thì chỉ cần 3 tấc vuông là đủ, bởi vì lượng cần dùng cho thuốc rất ít, cho nên cũng không được coi là một nguyên liệu quý hiếm.
Mà từ khi có nó, lá thếp vàng cũng được thợ thủ công tự chế tạo.
Nhưng giờ đây lá thếp vàng đều được chế tạo bằng máy móc và công nghệ hiện đại, đương nhiên vàng sẽ không giữ được độ nguyên chất như thợ thủ công làm, lá thếp vàng cũng không mỏng được như vậy, giá cả đã tăng lên không ít.
Trong quy trình làm lá thếp vàng thủ công, công đoạn cuối cùng được gọi là “đánh quỳ”, bởi vì đã bị loại bỏ, thợ thủ công phải tìm cách khác, “đánh quỳ” cũng được những ông trùm đồ cổ như Sở Xuân Đình để ý, xem như văn vật để đầu cơ tích trữ.
Trong kho vẫn còn lá thếp vàng, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ dùng hết, mà để so sánh với hàng làm bằng máy móc, đương nhiên Lâm Bạch Thanh sẽ thích đồ thủ công hơn, độ nguyên chất cao hơn, vừa đủ mỏng lại vừa đủ dẻo, dược tính vẫn rất tốt.
Không thể phủ nhận rằng ông lão này cũng thật biết cách dụ dỗ người khác, không có sừng tê giác thì cũng không thể đánh quỳ.
Nhưng Lâm Bạch Thanh cũng không thèm để ý đến ông ta nữa.
Lừa gạt Cố Minh thì cũng thôi đi, dù sao cũng là có ân oán.
Nhưng Sở Thanh Đồ đã bị ông ta áp chế cả một đời.
Một người con trai phải muốn rời xa cha mình đến mức nào thì mới coi cải tạo lao động như một loại giải thoát cơ chứ.
Lâm Bạch Thanh vừa đi ra ngoài, vừa hay gặp phải bác gái Thạch đang bê một bát thuốc đắng, vừa cười vừa nói: “Lâu rồi không gặp, cô Lâm, ông Sở lúc nào cũng hy vọng cô sẽ đến, coi như là hôm nay được như ý nguyện mà gặp được cô rồi.”
Lâm Bạch Thanh bê bát thuốc đắng lên ngửi một chút, sau đó liền hỏi: “Thuốc này sao mà đắng vậy ạ?”
“Đúng vậy, tôi chỉ ngửi thôi cũng đã thấy đắng rồi, ông Sở cứ một ngày hai bữa lại uống một bát, còn uống hết sạch được nữa.” Bác gái Thạch nói.
Lâm Bạch Thanh nghĩ lại, cô có cho thêm hoàng liên vào bát thuốc của ông cụ, chẳng trách thuốc lại đắng như vậy.
Trên thực tế, hoàng liên ở trong đơn thuốc này có thể dùng hoàng cầm và cây hoàng bá để thay thế, nếu như người già dùng hoàng liên lâu ngày có thể dẫn đến tỳ vị bị nhiễm lành, đầy bụng, phân loãng, làm cho tỳ vị bị tổn hại, như vậy không có lợi với cơ thể.
Lúc đó cô cho thêm hoàng liên vào chỉ muốn làm cho ông cụ nếm chút vị đắng, hoàn toàn không muốn làm hại cơ thể ông ta, cũng vì bận quá mà quên béng mất chuyện này.
Cô đổ bát thuốc vào chậu cây rồi nói: “Hôm nay để ngài ấy nghỉ ngơi một ngày đã, nấu một bát cháo lót dạ, ngày mai bắt đầu uống theo đơn thuốc mới mà tôi kê.” Cô lại hỏi: “Đứa cháu trai lớn của ông Sở vẫn chưa đến đây à?”
“Ý cô là Sở Tam Hợp à, nghe nói đã đi Phúc Châu tìm thầy thuốc giỏi rồi, ở đây ông Sở không cần cậu ta, ngày nào cũng có người từ những nơi như Sở văn hóa, Sở thương mại đến hỏi thăm ông Sở, trong nhà thiếu cái gì thì cũng được người ta đem đến hết, chúng tôi bây giờ cái gì cũng không thiếu nữa rồi.” Bác gái Thạch cười nói.
Từ ngoài cửa sổ nhìn vào bên trong, Sở Xuân Đình ngồi trên chiếc xe lăn, dỏng tai nghe ngóng, nhìn không khác gì một đứa trẻ vừa phạm lỗi đang nghe cha mẹ và cô giáo nói chuyện, bắt gặp ánh mắt của cô liền cúi đầu giả vờ ngoan ngoãn.
Hổ về đồng bằng, anh hùng không còn đường cũng không thảm bằng Sở Xuân Đình ở hiện tại, nhưng mọi thứ đều rất đáng với ông ta.
Nói với bác gái Thạch thêm vài câu nữa, Lâm Bạch Thanh liền rời đi ngay.
Thằng nhóc nhà Cố Ngao Cương mỗi ngày đều phải châm cứu một lần.
Nhưng trẻ con không giống như người lớn, Cố Ngao Cương không thể ngày nào cũng dỗ nó ngủ được.
Hôm nay Lâm Bạch Thanh đến khách sạn, vừa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng khóc “oa oa” truyền ra từ trong nhà.
Cô vừa gõ cửa, tiếng khóc đã ngừng bặt.
Mở cửa ra, thấy đứa bé đang ngồi dưới đất, bên cạnh chỉ có một con búp bê nhỏ, chính là búp bê Maruko.