Kết quả vừa dứt lời, Cố Bồi đã tan làm về đến nhà, đang vén rèm bước vào phòng, anh và Chiêu Đệ, hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Mùa hè nóng nực, Lâm Bạch Thanh mặc ít quần áo, nhưng Chiêu Đệ lại mặc nhiều quần áo hơn kể từ khi có anh rể, hơn nữa bộ phim “Hồ Sơ Công Lý” cũng chưa phát sóng hết, cô ấy ở lại đây thì không sao cả, thế nhưng cô ấy vẫn nên trở về phòng mình ngay lập tức.
Tắt tivi, Lâm Bạch Thanh gói thuốc vào, cũng lên giường nằm, chuẩn bị đọc vài trang sách.
Một lúc sau, Cố Bồi tắm xong quay trở lại, lật tấm chăn trắng của mình ra: “Anh tắt đèn nhé?”
Lâm Bạch Thanh gật đầu: “Vâng.” Tiện thể duỗi tay lên gối của anh.
Cố Bồi vừa nằm xuống liền ngồi bật dậy, đặt tay của Lâm Bạch Thanh lên chăn.
Lâm Bạch Thanh cũng không tức giận, ngược lại thấy có chút buồn cười, cuộn người qua chỗ anh, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay anh có bận không?”
“Cũng ổn. Đúng rồi, Chiêu Đệ đang định đổi tên à?” Cố Bồi hỏi.
Lâm Bạch Thanh nói: “Con bé đột nhiên không thích cái tên này nữa.”
“Ngày mai anh đến phòng chính trị nói trước cho một tiếng, sẽ có tác dụng thôi.” Cố Bồi nói.
Anh đã thay đồ ngủ từ lúc ở trong nhà vệ sinh, chiếc áo vải trắng và một chiếc quần ngắn ngang đầu gối, mặc dù da anh rất trắng nhưng trên người có rất nhiều lông, đặc biệt là ở bắp đùi, lông mọc rất rậm. Hơn nữa mặc dù nhìn anh có vẻ gầy nhưng thật ra lại không gầy, vừa không giống công tử bột như Cố Vệ Quân, cũng chẳng cường tráng như Ngao Văn và Cố Vệ Quốc, vóc người dưới lớp áo trắng lúc ẩn lúc hiện.
Anh khác với tất cả những người đàn ông mà Lâm Bạch Thanh đã từng gặp, một người đàn ông sạch sẽ, lịch thiệp và rất thơm tho.
Lâm Bạch Thanh có chút tiếc nuối, tại sao kiếp trước cô lại không hề chú ý đến vóc dáng của anh cơ chứ?
Nhìn anh tắt đèn, nằm lên giường, Lâm Bạch Thanh lấy hết dũng khí thò tay vào trong chăn của anh, nhưng mới được một nửa, bỗng dưng bị bàn tay to lớn của Cố Bồi bắt lấy.
Hai người cũng đã kết hôn, hơn nữa trước giờ Lâm Bạch Thanh vẫn luôn là người chủ động, đương nhiên Cố Bồi hiểu ý cô.
Anh nghiêng đầu hôn lên trán cô, dịu dàng nói: “Không cần phải như vậy.” Lại nói: “So với phụ nữ, đàn ông bẩm sinh càng thú tính hơn, thích theo đuổi, chiếm hữu và trong quá trình theo đuổi có được sự khoái cảm.”
Qua một lúc rất lâu, anh lại thản nhiên nói: “Anh cũng không phải là ngoại lệ.”
Có nghĩa là, nếu cô tiếp tục trêu chọc, anh sẽ không kiềm chế được nữa.
Trong bóng tối, hơi thở của anh có chút gấp gáp, cổ họng phát ra tiếng khàn khàn, nghe giống như âm thanh của gió biển.
Lâm Bạch Thanh vẫn muốn vươn tay qua, nhưng Cố Bồi rất cứng rắn, nắm chặt lấy tay cô, hai người vật lộn trong bóng tối, Lâm Bạch Thanh cũng biết võ, lực tay của cô cũng không kém Cố Bồi là mấy, dần dần đã chiếm được ưu thế.
Đột nhiên, Cố Bồi không đẩy nữa, ngược lại kéo tay cô, trong phút chốc, tay của Lâm Bạch Thanh đã động phải một thứ gì đó.
Suy cho cùng cũng là con gái, cô đỏ mặt tía tai, tim đập loạn nhịp, vô thức rụt tay về trong sợ hãi.
Qua một lúc lâu sau, Cố Bồi mới nói: “Lúc vừa mới đính hôn, thậm chí anh đã mua cả Durex, nhưng lúc đó anh hoàn toàn không hiểu gì về em, cũng không quá hiểu về những phong tục lễ tiết ở trong nước và cả môi trường sinh sống của con gái nữa. Sau này anh hiểu em rồi, đồng thời cũng ý thức được rằng, mối quan hệ mà phải đi cùng với nhau cả một đời thì không nên hành động một cách vội vàng qua loa như vậy.”
Anh lại nói: “Anh biết là em vô cùng biết ơn anh, cũng luôn cố gắng để báo đáp anh. Nhưng em vẫn còn là một đứa trẻ mà thôi, duy trì được một ngành nghề đã suy tàn là việc vô cùng vất vả, không cần phải như vậy đâu, em ngủ sớm đi.”
Anh không phải là ngây thơ đến mức không hiểu tình cảm của người khác, anh cũng không thể khống chế nổi việc gần gũi với cô, nhưng trong mắt anh cô chỉ là một đứa trẻ không hơn không kém, anh có thể trêu đùa cô, có thể đáp ứng những gì cô muốn, nhưng trên vấn đề quan trọng kia lại chưa từng ép buộc cô.
Lâm Bạch Thanh vén chăn ra ngồi thẳng dậy, Cố Bồi khàn giọng hỏi: “Em giận rồi à?”
“Không có, em lên nhà trên ngồi một lúc.” Lâm Bạch Thanh nói.
Ngoảnh đầu lại, thấy người đàn ông kia không biết phải làm thế nào, cứ nhìn cô dưới ánh đèn, trong lòng Lâm Bạch Thanh có chút hiếu kỳ, tự hỏi anh thật sự không thể kiềm chế được sao?
Vào những năm 90, y học thế giới phát triển nhanh chóng, y dược cũng là ngành công nghiệp trọng điểm trong thành phố.
Nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải có vị trí địa lý và cơ sở hạ tầng được trời đất ưu ái, thuộc vào một trong những doanh nghiệp trọng điểm được nhà nước nâng đỡ.