Lâm Bạch Thanh không biết rõ về nhà họ Thẩm, người duy nhất mà cô đã gặp là Thẩm Khánh Hà.
Còn Thẩm Khánh Nghi, cô chỉ nhìn thấy tên của bà ấy mà thôi, nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác thân thiết.
Có lẽ là vì tuy bà ấy xuất thân hiển hách, nhưng từ khi sinh ra đã phải chịu gông cùm nặng như núi, trải qua những năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời.
“A, đau thắt lưng… đau quá.” Đột nhiên bác sĩ Lưu hét lên.
Lâm Bạch Thanh vừa nhìn thấy đã nổi giận: “Thùng mật ong to như thế, dì gọi cháu đến không được sao, để cháu chuyển cho. Dì chuyển nó làm gì?”
Một cái thùng lớn chứa năm mươi cân mật ong, bác sĩ Lưu đã năm mươi tuổi, di chuyển được mới là lạ.
Mục Thành Dương muốn di chuyển nó nhưng cũng không di chuyển được, cuối cùng Lâm Bạch Thanh phải một tay xách lên, chuyển nó sang phòng bên cạnh, Mục Thành Dương mở nắp lên ngửi: “Mật ong này là sư muội mua đúng không, không tệ, vừa ngửi đã biết là mật ong hoa táo đích thực, là một thứ tốt.”
Có một thứ không thể thiếu được khi làm Đại Mật hoàn, đó chính là mật ong.
Mà nếu thật sự muốn có được dược tính tốt thì cũng phải coi trọng đến việc chọn mật ong, thuốc chữa bệnh tự kỷ đương nhiên phải dùng mật hoàng liên, mật hoa hòe, quy tắc chữa bệnh hạ thân nhiệt thì phải dùng mật ong hoa táo có tính ấm áp trời sinh.
Nhưng để điều trị bệnh phụ khoa mà bác sĩ Lưu giỏi nhất, mật ong long nhãn và ngũ vị tử, mật ong vừng là tốt nhất.
Một phần dược liệu thì có một phần dược tính, tại sao cùng một phương thuốc nhưng thuốc của Linh Đan Đường lại hiệu quả càng cao, bởi vì sự khống chế đối với dược liệu của Linh Đan Đường đủ nghiêm ngặt.
Lâm Bạch Thanh không chỉ có khứu giác tốt mà còn có vị giác tốt, khi mua những thứ này, cô luôn có thể chọn được những thứ tốt nhất.
Ngày hôm sau, Chiêu Đệ cũng xin nghỉ phép xong, có cô ấy thì mọi người sẽ có người hỗ trợ, cô ấy có thể giúp chuyển đồ, nấu ăn, cũng có thể giúp họ khi họ pha chế thuốc.
Một số người đã làm liên tục mấy ngày liền, hầu như không ngủ nghỉ, cho đến khi Lâm Bạch Thanh thậm chí không đếm rõ được ngày tháng nữa.
Đương nhiên mấy ngày này cho dù có bệnh nhân cũ tới cửa, chỉ cần là bệnh không khẩn cấp thì họ kiên quyết không nhận chữa.
Nhưng hôm nay, Chiêu Đệ gõ cửa bước vào, nói: “Chị, có một bệnh nhân nói mình tên là Thẩm Khánh Hà, nói nhất định phải gặp chị.”
Vừa lúc Mục Thành Dương trở về sau khi châm cứu xong, có thể tiếp tục công việc, Lâm Bạch Thanh bảo bác sĩ Lưu đi nghỉ ngơi, hít một hơi rồi bưng một chiếc cốc ra, đầu tiên có một người đàn ông chạy tới bắt tay cô: “Đây là bác sĩ Tiểu Lâm đúng không, rất cảm ơn cô đã chữa bệnh cho người yêu của tôi.”
Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, đeo kính, khá đẹp trai, nhưng Lâm Bạch Thanh không nhận ra ông ta.
Thẩm Khánh Hà giới thiệu: “Đây là người yêu của tôi: Mã Bảo Trung.” Lại nói: “Thuốc do bác sĩ Tiểu Lâm kê đơn thực sự có hiệu quả, mới ba ngày thôi mà làn da của tôi ngay lập tức được cải thiện, người cũng gầy hơn, tinh thần và thể lực cũng tốt hơn nhiều.”
Lâm Bạch Thanh ra hiệu cho bà đưa tay ra, bắt mạch cho bà ngay ở trong sân, bắt mạch ở một tay xong lại sang một tay khác.
Mã Bảo Trung xem xét cẩn thận, khen ngợi: “Vừa nhìn đã biết bác sĩ Lâm là một bác sĩ giỏi, nét mặt của cô trông quá giống một vị Bồ tát.”
Lâm Bạch Thanh lần đầu tiên nghe thấy kiểu khen ngợi như hổ sói này, cô không thể không nổi da gà.
Thẩm Khánh Hà nói: “Ông xã, bác sĩ Tiểu Lâm đúng là xinh đẹp trời sinh, nhưng không thể gọi là Bồ Tát được, cô ấy không thể chịu được đâu.”
“Những lời từ tận đáy lòng, lời khen ngợi từ tận đáy lòng của tôi.” Mã Bảo Trung nói.
Lâm Bạch Thanh bắt mạch cho Thẩm Khánh Hà, da đầu tê dại, bởi vì dựa vào mạch đập, mặc dù ba thang thuốc có hiệu quả nhưng tác dụng không lớn, khí bị ngưng trệ của bà đã lưu thông được một ít, lại thêm hàn ứ và gan uất, lại xem lưỡi của bà, vừa trắng vừa dày, càng sần sùi và nhầy.
Tất nhiên, cuối cùng đây là người sẽ c.h.ế.t vì một khối u ác tính, một trong “bảy điều không thể chữa” trong trung y.
Bây giờ Lâm Bạch Thanh đang nghịch thiên cải mệnh.
Cô hỏi: “Gần đây bí thư Thẩm có uống thuốc gì không?”
Mã Bảo Trung nói: “Không có, nhưng bà ấy ăn nhiều chất bổ hơn, cách ba ngày ăn một tổ yến, năm ngày thì uống canh gà, đều là dùng gà mái già hầm với sâm tây.”
Thẩm Khánh Hà gật đầu, nhìn chồng mình với vẻ biết ơn.
Thuốc bổ không thể khiến cơ thể của bà bị hàn ứ, nhưng đối với phụ nữ mãn kinh, cháo gà tổ yến với sâm tây có quá nhiều hormone, sẽ gây trở ngại cho hệ nội tiết của bà, rối loạn nội tiết cũng là một nhân tố gây ung thư, vì vậy Lâm Bạch Thanh nói: “Dừng uống canh trước đây lại.”
“Lượng công việc của bà ấy lớn, cần phải bồi bổ thân thể, không thể dừng bổ sung đồ bổ được.” Mã Bảo Trung nói.