Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Lâm Bạch Thanh nói: “Nếu nội tạng của một người có khả năng hấp thụ tốt, ăn củ cà rốt cũng có thể bồi bổ cơ thể, nhưng nếu hấp thụ không tốt, có ăn nhân sâm cũng vô ích. Tôi là bác sĩ, tôi nói dừng là dừng.”

Cô là bác sĩ, giọng nói lại đột nhiên trở nên rất nghiêm khắc, Thẩm Khánh Hà ra hiệu cho chồng mình đừng nói nữa, gật đầu nói: “Được.”

Bệnh của Thẩm Khánh Hà rất phiền phức, Lâm Bạch Thanh lại không thể nói rõ cho bệnh nhân, đương nhiên có nói rõ cũng không có tác dụng bởi vì lạnh ẩm gây ra ứ trệ, mà lạnh ẩm không nhất định là do bên ngoài gây ra, cũng có thể do nội tạng có vấn đề nên gây ra, cô cũng chỉ có thể thay đổi đơn thuốc rồi nói: “Cháu điều chỉnh đơn thuốc, bác uống thêm 5 thang thuốc nữa, rồi cháu sẽ khám lại cho bác sau.”

Vì đơn thuốc lần trước có tác dụng nên Thẩm Khánh Hà rất vui vẻ đồng ý: “Được, tôi nhất định sẽ ăn.”

Lâm Bạch Thanh kê một đơn thuốc tốt, chớp mắt ra hiệu cho bác sĩ Lưu đừng lộ ra, bảo bà ấy đi lấy thuốc, cô mời Thẩm Khánh Hà ngồi xuống, nói chuyện về chị gái của bà: Thẩm Khánh Nghi, đối phương còn sống hay đã chết, có phải là do bỏ trốn mà c.h.ế.t không.

Nhưng khi cô nhắc đến Thẩm Khánh Nghi, Thẩm Khánh Hà lại nói: “Cô có biết chị ấy ở đâu không? Có phải chị ấy còn chưa tha thứ cho chúng tôi không?”

Sao bà lại nói như vậy?

Về Thẩm Khánh Nghi, trừ tên của bà ấy và biết bà ấy có danh hiệu “cô Cả của giai cấp tư sản”, còn những điều khác thì Lâm Bạch Thanh hoàn toàn không biết, nhưng căn cứ vào lời nói của Thẩm Khánh Hà, cô nói: “Có phải bà ấy có mâu thuẫn lớn với mẹ của bác không? “

Thẩm Khánh Hà cho rằng Lâm Bạch Thanh đã biết chuyện nên nói: “Với bối cảnh gia đình chúng tôi khi đó, có thể được phá lệ cử đi học ở Đại học Công Nông Binh Thủ đô, toàn quốc không ai có được cơ hội như vậy, nhưng vì chị ấy đã có đối tượng hẹn hò, muốn sinh con nên không muốn đi, từ bỏ cơ hội đó, thật ra mẹ tôi cũng chỉ nói vài câu trong thư mà thôi, ai ngờ chị ấy sẽ, ôi…”

Vốn dĩ hai người họ đang trò chuyện trước ngôi nhà một tầng mới sửa, không biết từ lúc nào mà Mã Bảo Trung đã lại gần nói: “Chúng tôi nghi ngờ rằng người mà chị ấy đang hẹn hò đã bắt cóc chị ấy, có khả năng đã bắt cóc chị ấy đến thành phố cảng.”

“Đối tượng, là ai?” Lâm Bạch Thanh hỏi.

Mã Bảo Trung lắc đầu: “Chị ấy không nói người đó là ai, chúng tôi cũng không biết.”

“Mấy năm nay mẹ tôi ở thành phố cảng, thật ra cũng là đang tìm chị ấy, không biết đó là người đàn ông như thế nào, đưa chị gái tôi đi bao nhiêu năm rồi, nhưng lại không có tin tức gì. Chúng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta.” Thẩm Khánh Hà lại nói.

Lâm Bạch Thanh có chút khó hiểu, hỏi Thẩm Khánh Hà: “Lúc đó hai người đã kết hôn rồi sao?”

Tuổi của Thẩm Khánh Hà không lớn, có lẽ khoảng ngoài bốn mươi tuổi, mà Mã Bảo Trung cũng vậy, vào năm 1970 thì họ mới mười tám, mười chín tuổi, họ đã kết hôn rồi sao?

Mã Bảo Trung giải thích: “Hồi đó mọi người đều kết hôn sớm. Chúng tôi là bạn học thời trung học, kết hôn năm 1970.”

Lâm Bạch Thanh gật đầu, thấy bác sĩ Lưu cầm thuốc ra, cô lại biểu lộ vẻ kinh ngạc, định bắt mạch cho Thẩm Khánh Hà, vội vàng ra hiệu cho bà đừng nói gì, nói với Thẩm Khánh Hà: “Bác nhất định phải uống thuốc, năm ngày sau quay lại đây khám lại.”

Mã Bảo Trung nhìn vợ với ánh mắt quan tâm: “Cô yên tâm, tôi sẽ trông chừng bà ấy uống thuốc.”

Cặp đôi này là cặp đôi yêu nhau mà Lâm Bạch Thanh hiếm khi được nhìn thấy, đến tuổi trung niên rồi mà vẫn yêu thương nhau như hồi mới yêu.

Nhìn họ lên xe rời đi, bác sĩ Lưu nói trước: “Hai vợ chồng này thắm thiết thật đấy.”

Lâm Bạch Thanh hỏi: “Bác sĩ Lưu, chỉ nhìn khí sắc của bác ấy, dì có thể nhìn ra gì không?”

Bác sĩ Lưu là bác sĩ phụ khoa giỏi nhất mà Lâm Bạch Thanh từng gặp, chỉ cần nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Khánh Hà đã biết bà có vấn đề nên mới có ý định bắt mạch cho bà, bà ấy nói: “Sắc mặt của bí thư Thẩm tái xanh, tối tăm, bên trong cơ thể có m.á.u ứ đọng, có gan uất và hàn ứ, nhìn sắc mặt của bà ấy, không quá ba tháng chắc chắn bà ấy sẽ bị bệnh nặng. Dì thấy cháy kê cho bà ấy dế mèn nguyên phối, đơn thuốc có thể có tác dụng!”

Lâm Bạch Thanh nói: “Đợi bà ấy uống đơn thuốc này xong rồi xem thế nào.”

Khối u ác tính, bệnh ung thư, y học hiện đại của 30 năm sau cũng không thể làm gì được.

Lâm Bạch Thanh chỉ có thể cố gắng hết sức.

Nhưng cô có chút kính phục Thẩm Khánh Nghi, người cô chưa từng gặp mặt, cũng không biết bây giờ bà ấy còn sống hay đã chết, vào những năm 1970, một “cô Cả của giai cấp tư sản” có thể được phá lệ cử đi học ở Thủ đô, vậy bà ấy phải là một cô gái thông minh đến nhường nào!

Advertisement
';
Advertisement