Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Lâm Bạch Thanh cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, cẩn thận nhìn địa chỉ nhà, số 1 ngõ nhà họ Thẩm.

Cô cũng có một cảm giác quen thuộc khó hiểu với địa chỉ này.

Quả nhiên, bác sĩ Lưu nói: “Thẩm Khánh Nghi, dì từng nghe nói về người này, là con gái của Thẩm Trung: một nhà tư bản lớn, cô Cả số một của giai cấp tư sản của thành phố Đông Hải, bà ấy khá nổi tiếng.”

Bà ấy cũng nói: “Ngõ nhà họ Thẩm bây giờ là một điểm tham quan, nhưng nó vốn thuộc về nhà họ Thẩm.”

Trước Giải phóng, nhà họ Thẩm là một gia đình giàu có ở Đông Hải, họ sở hữu một nhà máy sản xuất sợi bông và một nhà máy hóa chất lớn, trong khi Giải phóng, cả nhà họ chạy trốn ra nước ngoài, chỉ để lại một người con dâu tên là Liễu Liên Chi, mà bây giờ Thẩm Khánh Hà: thư ký ở nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải, là con gái nuôi của Liễu Liên Chi.

Mà Thẩm Khánh Nghi chính là con gái ruột của bà ấy.

Bà ấy là con của một gia đình giai cấp tư sản, có một danh rất vang dội, cô Cả của giai cấp tư sản.

So với những thanh niên tri thức trong danh sách dài này, Lâm Bạch Thanh càng cảm thấy hứng thú với bà ấy.

Bà ấy và bác sĩ Lưu là người cùng một thế hệ, Lâm Bạch Thanh hỏi: “Dì có biết bà ấy không, đã từng gặp bà ấy lần nào chưa?”

Bác sĩ Lưu đã trải qua mười năm đó, nói đến đây, bà ấy bị dọa lắc đầu nguầy nguậy: “Mẹ của bà ấy năm xưa là người phụ nữ địa chủ số một, còn bà ấy là đại tiểu thư số một, ai dám quen bà ấy chứ? Dì chỉ nghe nói qua tên của bà ấy, nhưng dì thậm chí không dám nhìn bà ấy, những năm tháng đó, ai dám nói một lời nào với nhà họ Thẩm, người đó sẽ phải gánh chịu hậu quả.”

Hai mươi năm trước, dưới danh nghĩa “địa chủ, phú nông là những phần tử xấu, phần tử phản cách mạng”, nhà họ Thẩm thuộc phần tử xấu số một, họ bị mọi người xa lánh.

Nhưng nói ra cũng hơi không công bằng, bởi vì nghe nói phu nhân Thẩm: Liễu Liên Chi không phải xuất thân từ gia đình giàu có, bà ấy là con của một nhà bình thường, từ nhỏ đã làm việc trong nhà máy hóa chất của nhà họ Thẩm, kiếm tiền để hỗ trợ cho gia đình.

Nhưng bà ấy rất thông minh, vào thời điểm đó, rất ít cô gái biết đọc biết viết, người biết toán, lý, hóa thì lại càng ít.

Nhưng Liễu Liên Chi đi theo thầy của mình ở nhà máy mà tự học thành tài, nhớ tất cả những kiến thức liên quan đến hóa học, thuộc như lòng bàn tay, dần dần trở thành một nhân viên kỹ thuật không thể thay thế.

Ông cụ nhà họ Thẩm yêu thích trí thông minh của bà ấy, ở thời đại mới cũng không muốn có một cô con dâu bó chân không ra khỏi nhà nên đã cưới bà ấy vào nhà, để bà ấy làm bà trẻ, đồng thời quản lý kỹ thuật ở nhà máy hóa chất.

Điều này giống như năm 1912 cầm đao tự cung làm thái giám, đến năm 1949 mới nhớ đến việc tham gia quân đội quốc gia, nhưng thật ra là phải gánh vác.

Khi bà ấy kết hôn thì chính phủ quốc gia đã không được rồi, đang chuẩn bị rút sang nước ngoài, các nhà máy quan trọng ở các khu vực ven biển cũng đang di chuyển đến nước ngoài, để họ có thể rút lui bất cứ lúc nào sau khi chiến tranh thất bại, khôi phục lại từ đầu.

Liễu Liên Chi không chỉ gia nhập quân đội quốc gia vào năm 1949 mà còn bị nhà họ Thẩm bỏ lại trong thời gian di cư.

Vậy nên tự dưng bà ấy là người bị gắn ldanh hiệu, không ăn được thịt lại còn phải chịu đánh thay cho nhà họ Thẩm.

Mà bà ấy cũng có một mối quan hệ với Sở Xuân Đình.

Trước Giải phóng, nhà họ Thẩm đã mở nhà máy sản xuất sợi bông và nhà máy hóa chất, tất cả đều cần nguyên vật liệu, nhà họ Sở có đầy đủ quan hệ xã hội, có thể cung cấp được hàng hóa, đồng thời nhà của ông ta cũng buôn bán bông và hóa chất, hai nhà đã có một mối quan hệ kinh doanh.

Vào đêm trước khi được giải phóng, đương nhiên Sở Xuân Đình cũng nghĩ đến việc chạy trốn, cũng đã chuẩn bị chạy trốn sau khi kiếm được món lời tốt nhất.

Nhưng nghe nói ông ta bị nhà họ Thẩm cho leo cây, không chạy được.

Do đó, Sở Xuân Đình cũng buộc phải ở lại trong nước.

Sau đó qua một đoạn thời gian, ông ta bắt đầu tính sổ, thừa nước đục thả câu, đả kích, báo thù, lặng lẽ chạy đến vơ vét những đồ cổ mà nhà họ Thẩm để lại.

Kết quả là hết lần này đến lần khác ông ta lại bị đội trị an bắt được, lúc đó ông ta đã làm một cuộc giao dịch với bà Thẩm.

Sau vài thập kỷ thuận buồm xuôi gió, ở dưới sự quản lý của chính phủ mới cũng có thể làm ăn như cá gặp nước, Sở Xuân Đình lại gặp nạn vì nhà họ Thẩm một lần nữa, còn mất đi một đứa con trai.

Nếu muốn nói người Sở Xuân Đình hận nhất ở thành phố Đông Hải là ai, người đó không phải Cố Minh mà là người nhà họ Thẩm, tất cả những người thuộc nhà họ Thẩm!

Advertisement
';
Advertisement