Khi cô ra ngoài thì trời đã tối, lúc này Mục Thành Dương mới rửa tay để đi đến nhà họ Sở.
“Ông Sở đã gọi mười cuộc rồi, ông ấy nhờ anh chuyển lời cho em, chú ý sức khỏe của mình, đừng để bị mệt quá.” Mục Thành Dương nói: “Ông ấy còn nói, em không cần phải vội vàng đi thăm ông ấy. Dù sao em cũng phải đi một chuyến thôi, không cần biết sớm hay muộn .”
Toàn thân Lâm Bạch Thanh nổi da gà, nghĩ rằng ông cụ này đang điều tra thân thế của cô, vậy là đã điều tra được điều gì rồi sao, trực tiếp coi cô như cháu gái của mình, nghĩ sau này cô không thể không gọi ông ta một tiếng ông nội, cũng thật đắc ý đấy chứ?
Con trai út mà ông ta một tay dạy dỗ lại muốn g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta, đây đều lại tội lỗi mà ông ta tự tạo ra.
Vậy mà bây giờ ông ta vẫn đang cố tìm cảm giác tồn tại ở chỗ cô bằng bộ dáng không chính đáng kia của mình?
Về tình cảm, nếu Sở Thanh Đồ là cha cô, Lâm Bạch Thanh sẽ rất thích điều đó, nhưng cô lại rất ghét Sở Xuân Đình.
Ghét đến mức nếu giả thiết này là sự thật, nếu Sở Xuân Đình lại bị đột quỵ, Lâm Bạch Thanh sẽ không ngần ngại mà từ bỏ việc giải cứu.
Tất nhiên mọi thứ chỉ là giả thuyết, có thể cha ruột của cô là một tên cặn bã c.h.ế.t tiệt bỏ rơi cô vì để trốn khỏi thành phố cảng.
Dựa vào chính mình còn hơn dựa vào trời đất, cô sẽ ở lại một đêm, phải nhanh chóng lấy hết dược liệu ra.
Ngày hôm sau, sau khi Mục Thành Dương châm cứu trở về, anh ấy càng cảm thấy khó hiểu, nói: “Sư muội, hôm nay ông Sở có chút kỳ quái, ông ấy không ngừng khen ngợi thầy của chúng ta, nói rằng tuy rằng ông không có năng lực nhưng nhân phẩm lại rất tốt, còn nói đời này của ông ấy làm nhiều điều ác nhưng lại được báo đáp bằng điều tốt đẹp, sau này có lẽ sẽ làm nhiều chuyện tốt hơn một chút.”
Cho nên ông ta thật sự cho rằng cô là người nhà của ông ta, tầng hầm của Cố Minh cũng thuộc về nhà ông ta luôn rồi.
Lâm Bạch Thanh tức giận, nghiến răng nghiến lợi: “Có lẽ ông ta đang tức giận, ngày mai thuốc của ông ta cho thêm 20 gram hoàng liên đi.”
“Không, không có, ông ấy không có tức giận, mấy ngày nay ông ấy khôi phục khá lắm, ngón chân cũng đã có thể động đậy được rồi, tuy rằng hoàng liên có tốt nhưng lại rất đắng, không cần thì đừng thêm vào, gần đây ông cụ khá vất vả đấy.” Mục Thành Dương nói.
Lâm Bạch Thanh nghiêm túc: “Nhất định phải cho thêm, ngày mai ông ta ăn xong thì chân có thể động đậy được rồi.”
Trải qua một đêm bận rộn, mấy người tụ tập ở tiệm thuốc hai giờ, khi tỉnh lại lại tiếp tục làm việc.
Đột nhiên có người đến gõ cửa, Lâm Bạch Thanh còn tưởng là Chiêu Đệ vừa đi xin nghỉ phép về, mở cửa ra thì thấy là Tiểu Mã: tài xế của Cố Bồi, vừa nhìn thấy cô đã nói: “Bác sĩ Lâm cũng không sợ nóng sao?” Rồi lại nói: “Quân y Cố đưa đồ cho cô.”
Áo khoác trắng, khẩu trang to và mũ to, chỉ lộ ra hai con mắt ở bên ngoài, mồ hôi nhễ nhại.
Làm thuốc vào ngày hè quả thật rất vất vả.
Lâm Bạch Thanh cầm lấy đồ, vừa đóng cửa lại thì điện thoại bàn reo lên, bắt máy thì là Cố Bồi gọi tới.
“Em đã lấy được đồ chưa?” Anh hỏi qua điện thoại.
Lâm Bạch Thanh thở hổn hển, sau khi ổn định hơi thở lại mới nói: “Em lấy được rồi.” Sau đó hỏi: “Đó là gì vậy?”
Cố Bồi ấp a ấp úng, giọng nói kỳ lạ: “Hẳn là nằm trong số đó, em xem trước đi, hai ngày này anh làm việc xong sẽ để mắt tới một chút, có lẽ có thể giúp em xác định được là ai.”
Đó là một trang giấy liệt kê tên của hàng chục người, tất cả đều là phụ nữ, cùng với tuổi và địa chỉ nhà của họ.
Lâm Bạch Thanh thực sự không ngờ rằng Cố Bồi sẽ làm xong nhanh như vậy, nghĩ một lúc, cô le lưỡi một cái: “Cảm ơn anh, Bồi.”
Trong điện thoại hồi lâu không ai nói câu nào, Lâm Bạch Thanh cho rằng Cố Bồi không thể chịu nổi sự sến sẩm đột ngột của cô, bị dọa đến nỗi cúp điện thoại rồi, cô đang định cúp máy thì nghe thấy Cố Bồi nói: “Anh rất vất vả đấy, hôm qua còn thức đêm nữa.”
Cho nên một người đàn ông lớn như anh đang kể khổ với cô sao?
Anh thức đêm, cô còn thức cả đêm đấy, một người đã thức mấy đêm như Lâm Bạch Thanh không thể cảm động cho sự vất vả của Cố Bồi, qua loa lấy lệ nói: “Anh vất vả rồi, em vẫn còn bận lắm, cúp máy đây, tạm biệt.”
Sau khi cúp điện thoại và đeo khẩu trang, Lâm Bạch Thanh vừa thu dọn thuốc vừa nhìn từng người, bên trong có một người là mẹ ruột của cô.
Bác sĩ Lưu đi tới, hỏi: “Cháu đang xem gì mà nghiêm túc như vậy?”
Hồi đó đi biên cương chỉ có hai loại người, thanh niên tri thức hoặc là phạm nhân cải tạo lao động, đàn ông thì không thiếu là phạm nhân cải tạo lao động, nhưng phụ nữ thì cơ bản đều là thanh niên tri thức, mà trong danh sách dài này chỉ có một người mà nữ phạm nhân cải tạo lao động, người đó tên là Thẩm Khánh Nghi.