Nhìn rất lâu, ông Năm mới phát hiện ra: “Nhà này phải lớn hơn gấp đôi so với ban đầu.”
Lên tầng hai, ông Ba nói: “Tốn không ít tiền nhỉ?”
Cố Hoài Thượng tiếp lời: “Đều là lợi nhuận, cũng có một phần của nhà chúng ta.”
Lâm Bạch Thanh không cãi lại ông ta mà chỉ nhìn ông Ba: “Đưa chìa khóa cho cháu trước đã, phòng kho rất lâu rồi không có người xuống dưới, cháu phải nhanh chóng xuống dưới dọn dẹp.”
Cố Hoài Thượng nói: “Tôi chỉ đi qua tầng hầm một lần, cũng không biết bây giờ nó có hình dáng gì, vừa khéo hôm nay có cơ hội, Bạch Thanh, để tôi với chú Ba, tất cả chúng ta cùng đi xuống xem thử xem sao.”
Đã rất nhiều năm Ông Ba không xuống tầng hầm nên cũng có hứng thú, gật đầu.
Hơn nữa khi Cố Minh còn sống, trừ người ông cho phép ra thì không ai được phép xuống tầng hầm.
Mọi người không có hứng thú với dược liệu, cũng không ai tò mò về nó.
Nhưng khi quốc gia tập trung vào việc phòng chống các phần tử săn trộm thì giá các loại dược liệu tăng lên rất nhiều lần, hai vị trưởng bối thấy giá thuốc trung y càng ngày càng cao, cũng bắt đầu có hứng thú với tầng hầm, muốn nhìn xem trong đó có thứ gì.
Lâm Bạch Thanh nhận chìa khóa, nói: “Đương nhiên là được, chỉ là mọi người phải tắm rửa, thay quần áo trước, từ đồ lót đến bít tất, tất cả quần áo nhất định phải dùng nước sôi trần qua, còn phải đeo khẩu trang, mũ, và găng tay.”
Trong lòng Cố Hoài Thượng vốn đã không vui, nghe xong liền nói: “Không muốn cho chúng tôi xem thì nói thẳng, cần gì phải làm khó người khác?”
Ông Ba cũng cảm thấy Lâm Bạch Thanh đang khó khăn cho mọi người, nhưng chỉ nói: “Bạch Thanh nói không đi thì không đi, nghe nó.”
“Đúng vậy, kho dược liệu lớn như vậy đều cho con bé, sau này Lâm Bạch Thanh chính là chủ nhà họ Cố chúng ta.” Cố Hoài Thượng đang hút thuốc, nhìn thấy trên tường có một tấm inox hoa văn không gỉ, tàn thuốc chuẩn bị cắm vào: “Ai dám không nghe lời chủ nhà.”
“Chú Hoài Thượng, chú có bị bệnh không?” Lâm Bạch Thanh bỗng nhiên nổi giận.
Cố Hoài Thượng chưa kịp phản ứng: “Tôi ổn, không có bệnh.”
“Tất cả đều là dược liệu mấy chục năm tuổi trong tầng hầm, nhất định phải bảo quản khô ráo, rét lạnh, thông gió, còn không được mang theo một chút vi khuẩn nào đi vào, đây là một trong những lỗ thông gió của nó, chú không nhìn thấy trên đó viết là vui lòng không che chắn hay ném đồ linh tinh sao? Vậy mà chú ném tàn thuốc vào trong, sao chú không có bệnh chứ? Chú cố ý phá hỏng tầng hầm của cháu, trong lòng của chú có bệnh, tâm hỏng rồi!” Lâm Bạch Thanh nghiêm nghị nói.
Cái này ông Ba và ông Năm biết, muốn bảo quản dược liệu trung y lâu dài, phải đảm bảo môi trường vô khuẩn.
Nếu không, mang theo vi khuẩn đi vào, dính lên thuốc, dược liệu sẽ mục nát.
Vốn liếng bảy mươi năm mà Cố Minh góp nhặt cũng sẽ bị hủy hoại không còn một mống.
Lỗ thông gió trong bức tường, cũng ở phòng của chủ nhà, nếu không phải người xấu, dám ném tàn thuốc vào bên trong sao.
Cố Hoài Thượng không hiểu rõ, ông ta là người lôi thôi, lôi thôi quen rồi, tức giận hậm hực giẫm đầu thuốc lá, cũng không giả vờ nữa, nói: “Lợi nhuận của Linh Đan Đường này có hai mươi phần trăm là của nhà họ Cố tôi, việc quản lý cũng cần để người cũ bàn bạc, hôm nay chúng tôi muốn kiểm kê toàn bộ kho.”
“Được, tất cả dược liệu, thuốc viên, chỉ cần hỏng, tất cả tính trên đầu nhà họ Cố các người.” Lâm Bạch Thanh không hề nhượng bộ chút nào.
Ông Ba lên tiếng: “Hoài Thượng, im miệng, đừng làm những chuyện vô nghĩa.”
Rồi nói tiếp: “Nhưng Bạch Thanh, ông có chuyện…”
“Là chuyện anh Vệ Quốc và chị của anh ấy à?” Lâm Bạch Thanh cười một tiếng, cố ý cảm thán: “Nếu thật sự nghe theo mọi người chọn anh ấy, không chừng tầng hầm cũng bị anh ấy trộm sạch, đưa cho chị của anh ấy nữa, ông Ba, ông nói có đúng không?”
Lúc này mới là cô gái nhỏ hai mươi mốt tuổi, tuổi tác không lớn, tính cách cũng rất hiền lành lại có y thuật, ông Ba thương cô như thương Cố Quyên, nhưng dần dần ông Ba phát hiện, cô đang chuẩn bị hất nhà họ Cố ra, một mình kinh doanh Linh Đan Đường. Thật ra ông Ba muốn nói là mẹ Vệ Quân: thím ba Thái nghỉ việc, muốn đến Linh Đan Đường làm việc, kiếm chút thu nhập, cũng theo dõi quản lý giúp ông ấy, nhưng một câu của Lâm Bạch Thanh đã chặn ông ấy lại, khiến ông ấy sửng sốt không nói nên lời.
Thế hệ sau nhà mình không có nổi một người có chí tiến thủ, chỉ toàn gây chuyện.
Mà khi chìa khóa được chuyển giao, một tòa dược đường lớn mấy trăm năm, cứ như vậy thuộc về một mình Lâm Bạch Thanh.
Khi ông Ba rời đi, sắc mặt âm u giống miếng sắt.