Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Đương nhiên, anh ta cũng sẽ không nghĩ rằng một khi chuyện anh ta tìm đồng hồ bị Trương Tử Cường biết, nhà họ Cố sẽ nhận được sự trả thù lớn bao nhiêu, anh ta thấy chỉ cần làm rõ chuyện với chị họ là được, còn chuyện trộm đồ, ông Ba có quan hệ có thể đè xuống.

Ông Ba cương quyết trục xuất anh ta ra như vậy, chỉ có một nguyên nhân: Có mắt mà không thấy Thái Sơn.

Anh ta nói: “Khi tôi không ở cạnh mẹ, nếu mẹ tôi bệnh thì sao?”

Ông Ba mím môi thành một đường thẳng, nếp nhăn giống như kiếm: “Chúng tôi sẽ chăm sóc.”

Cố Vệ Quốc hỏi ngược lại: “Nếu tôi không muốn đi, tôi không rời khỏi Đông Hải thì sao?”

Ông Ba thở dài nói: “Vệ Quốc, cậu là đàn ông giống như đại bàng, vùng biển Đông Hải này không đủ để cậu phát huy, đến thành phố cảng đi, có rất nhiều người ở trong nước sống không nổi đã đến thành phố cảng tung hoành thiên hạ, cậu cũng có thể.”

(*) Thành phố Cảng còn là tên gọi khác của Hong Kong.

Giơ giấy thông hành Hong Kong và Ma Cao quý giá lên, lại nhẹ nhàng ném trở lại mặt bàn, Cố Vệ Quốc nói: “Bây giờ tôi đến thành phố cảng, nhưng tôi không thể thề với ông, bởi vì lúc nào tôi cũng có thể kiếm nhiều tiền, chờ kiếm được nhiều tiền, tôi muốn trở về hiếu kính ông, giúp Bạch Thanh chấn chỉnh Linh Đan Đường, cũng để cho mọi người thấy, ai là người có tương lai nhất trong số đàn ông nhà họ Cố!”

Nhìn thấy con trai muốn đi, Kiều Mạch Tuệ luống cuống, khóc lóc nói: “Vệ Quốc, con đừng đi, mau nhận lỗi với ông Ba đi!”

“Nhận cái rắm, sớm muộn gì ông đây cũng nổi danh!” Cố Vệ Quốc hất mẹ già ra.

Lâm Bạch Thanh ở Linh Đan Đường chờ hai vị trưởng bối, trong lòng lo lắng.

Hai vị trưởng bối còn chưa tới, nhưng lại nhìn thấy Cố Vệ Quốc xách túi du lịch đi ra từ trong ngõ.

Kiều Mạch Tuệ theo sau, khóc sướt mướt.

“Anh Vệ Quốc đang muốn đi đâu sao?” Lâm Bạch Thanh cố đè nén niềm vui sướng trên nỗi đau của người khác.

Cố Vệ Quốc cười lạnh nói: “Người xưa nói rất hay, đừng khinh thiếu niên nghèo, ông đây sớm muộn gì cũng trở thành người ăn lên làm ra cho mấy người thấy.”

“Nếu đi xa nhà, trên đường phải chú ý an toàn.” Lâm Bạch Thanh nói qua loa.

Cố Vệ Quốc vẫn không biết là Lâm Bạch Thanh cố ý đuổi mình đi, mà lại cảm thấy cô thật tâm thật lòng muốn tốt cho anh ta, hơn nữa trông biểu hiện của cô lại có chút ngốc nên sinh lòng thương hại, còn nói: “Với tính cách ngốc nghếch của thím sẽ không kiếm được tiền, trước tiên thím cứ duy trì Linh Đan Đường, chờ tôi kiếm được tiền ở thành phố cảng, đầu tư cho thím, phát triển nó lớn mạnh hơn!”

Trong mơ, Linh Đan Đường là một tay anh ta gầy dựng, anh ta thương hại cô ngốc Lâm Bạch Thanh kia đuổi theo phía sau anh ta trong mộng, đời này nhất định phải giúp cô lấy lại sự nghiệp!

Lâm Bạch Thanh suýt nữa không nhịn được mà cười to, vậy cuối cùng tên ôn thần này cũng phải đi rồi?

Cô nói: “Anh Vệ Quốc, chắc chắn anh sẽ kiếm được nhiều tiền và trở nên giàu có, luôn thuận buồm xuôi gió!” Tốt nhất giữa đường mất tích!

Bởi vì giấc mơ kia, Cố Vệ Quốc bỗng nghẹn ngào, từ trong mộng cát phiến vũ anh ta có thể đoán được hòm hòm, trong giấc mơ kia về mặt tình cảm anh ta cũng không hết lòng chung thủy với Lâm Bạch Thanh, hơn nữa anh ta sẽ hại cô rất thê thảm, nhưng bởi vì là ký ức đau buồn, Cố Vệ Quốc lựa chọn phớt lờ đi.

Để Lâm Bạch Thanh biết, cô, chọn nhầm người!

“Hẹn gặp lại, chờ tôi!” Nói xong, Cố Vệ Quốc phóng khoáng rời đi!

Vừa tiễn ôn thần đồng thời còn có thể lấy lại tầng hầm, hôm nay là ngày may mắn, Lâm Bạch Thanh muốn ghi nhớ ngày này.

Nháy mắt ông Ba đã tới, mới đuổi cháu trai đi, tâm trạng của ông ấy không tốt, sắc mặt u ám.

Chỉ chốc lát sau ông Năm và Cố Hoài Thượng cũng tới, còn chưa vào ngõ nhỏ thì ông Năm đã lấy cái chìa khóa ra.

Mặc dù Cố Bồi không ở đây, nhưng có giấy chứng nhận kết hôn đặt ở đó, còn có di chúc, hai vị trưởng bối cũng nên giao chìa khóa.

Ngôi nhà gỗ cũng đã được xây xong, thợ đang vội vã chuyển đồ đạc, chuẩn bị sửa sang một phòng cũ ở bên cạnh, hai vị trưởng bối ngoảnh lại nhìn phòng khám rất lâu, dù bọn họ cũng được coi như chứng kiến nhiều thứ trên đời, cũng phải kinh ngạc đến ngây ra.

Đây là lần cuối cùng nhà thiết kế kiến trúc cổ điển Liễu Yến phát huy tài năng chuyên môn của mình trước khi ra khơi.

Ngói xanh, gạch xám, màu sắc nguyên bản của chất gỗ, toát lên sự cổ kính, nhưng không khiến người ta cảm thấy quê mùa.

Vừa vào cửa nhìn, tròng mắt hai vị trưởng bối suýt nữa rớt xuống đất, sàn nhà là đá cẩm thạch nhưng không quá sáng, cả mặt tường màu trắng sữa, bốn cửa và tám cửa sổ đều là gỗ thật, mặc dù không điêu khắc hoa văn nhưng vân gỗ thật vẫn đủ đẹp đẽ, đơn giản nhưng lại trang nhã vô cùng.

Điều này đủ làm họ thán phục, mà đầu năm nay phải trang trí nhà cửa, bởi vì mùi sơn quá nồng, mọi người quen phơi một năm rưỡi trước, nhưng trong phòng này lại không hề có mùi gì cả.

Advertisement
';
Advertisement