Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

“Giá nhập vào quá cao, cho nên chúng tôi nhập ít.” Ông chủ cười nói.

Lâm Bạch Thanh cầm một viên kẹo sữa lên, mơ hồ nhớ rằng thương hiệu này mình cũng chưa thấy bao giờ.

Bóc ra ăn thử, cô đã hiểu rõ nguyên nhân, kẹo sữa này được làm từ sữa bò nguyên chất, có lẽ là sữa từ Nội Mông, tràn ngập mùi sữa, nhưng giá của nó cũng cao, thập niên 90 xảy ra cuộc chiến giá cả, giá thành giảm liên tục trong khi chi phí sản xuất vẫn cứ cao, vì vậy có lẽ đã phá sản.

Nghĩ một lúc, bỏ lại những thương hiệu khác, Lâm Bạch Thanh đổi toàn bộ thành kẹo sữa.

Đây chính là ký ức khi còn bé của cô, khi cô vừa tới Linh Đan Đường thấy thuốc đắng, khóc không chịu uống, Cố Minh sẽ thưởng cô một viên kẹo sữa, uống một chén thuốc đắng cho một viên kẹo, thỉnh thoảng còn cho hai viên.

Bởi vì tối nay Cố Bồi còn có một thí nghiệm cần cho ra kết quả, cho nên anh nhất định phải về, đưa Lâm Bạch Thanh đến Linh Đan Đường, cùng cô phát ít kẹo mừng cho thợ rồi phải trở về.

Cố Bồi nghĩ, người yêu, à không, vợ, cô vợ của anh đã đạt được mong muốn, chắc là sẽ không để ý mình nữa, nhưng khi anh khởi động xe vừa định rời khỏi, Lâm Bạch Thanh đã chạy tới, bóc một viên kẹo sữa cho Cố Bồi, đôi môi mềm mại hôn lên trán anh một cái: “Chờ anh làm xong thì chuyển tới đây, đến lúc đó em sẽ bù đắp cho anh.”

Cho nên anh cùng cô làm chuyện lớn, cô cũng chỉ hôn lên trán một cái thôi sao?

Bù đắp cho anh, vậy bù đắp cái gì?

Cố Bồi còn muốn nói gì đó, đúng lúc chủ thầu lao động gọi Lâm Bạch Thanh đến xem công trình, cô bỏ chạy nhanh như chớp.

Cố Bồi ngậm viên kẹo sữa kia, sau khi nôn khan vài tiếng thì duỗi cổ và nuốt vào trong bụng.

Hai tờ giấy chứng nhận kết hôn cộng thêm di chúc, lúc này Lâm Bạch Thanh mới gọi điện thoại cho ông Ba, ông Năm, thông báo cho bọn họ ngày mai giao chìa khóa.

Ở nhà, Chiêu Đệ đang nấu cơm, nghe nói chị đã lĩnh giấy đăng ký kết hôn, cũng không thèm ăn kẹo mừng, phải nhìn giấy đăng ký kết hôn trước đã.

Là ảnh chụp có màu, Cố Bồi mặc một bộ xanh lá cây, Lâm Bạch Thanh mặc váy trắng, trai xinh gái đẹp, quả nhiên rất xứng đôi.

Bóc một viên kẹo sữa nhét vào trong miệng em gái, Lâm Bạch Thanh đang nghĩ có nên để em gái xin nghỉ dài hạn để giúp đỡ mình không, dù sao tầng hầm cũng rất quan trọng, cô cần một người hỗ trợ cẩn thận. Nghe một loạt tiếng gõ cửa, ngẩng đầu nhìn lên, là Kiều Mạch Tuệ đang cầm túi vải và cười mỉa: “Bạch Thanh, đây là nhân sâm Lục Khánh Khôn đưa cho cô, cô dâu ăn mấy cây, bề trên cô có nhiều, không so đo.” Còn nói: “Cả nhà họ Cố cũng chỉ có cô và Cố Bồi hợp lý nhất, chị dâu tôi thà rung chuông vàng một chút, không đánh vỡ cái chiêng ba ngàn…”

Hai đời, đây là lần đầu tiên Lâm Bạch Thanh thấy mẹ chồng cũ ngoan ngoãn như thế, không trêu chọc.

Lâm Bạch Thanh nhận lấy túi rồi mở ra, thấy bên trong chỉ còn mười hai cây sâm núi già, cũng lười nhận, trả lại cho Kiều Mạch Tuệ: “Đừng phí tâm tư vào tôi, các người muốn bắt nạt cô nhi quả phụ chứ không phải tôi.”

Lúc này Kiều Mạch Tuệ vẫn chưa hiểu Lâm Bạch Thanh có ý gì, nhưng hôm sau bà ta đã hiểu, quá rõ ràng!

Một buổi sáng sớm, một mình ông Ba đến ngõ Nam Chi, đi thẳng vào nhà chính của Cố Vệ Quốc.

Sau đó lấy ra một tờ giấy thông hành và năm trăm đồng đến, muốn Cố Vệ Quốc lập tức lên đường, đến thành phố cảng.

Cố Vệ Quốc cũng có dự định ra ngoài học hỏi một thời gian, chỉ khổ là xin giấy thông hành bên thành phố Cảng quá khó, không có quan hệ không lấy được, nhìn thấy ông Ba đưa giấy thông hành tới, vô cùng cảm động: “Ông Ba, vẫn là ông đối xử tốt với đám con cháu chúng cháu.”

Nhưng bàn tay lớn của ông Ba nhấn nhẹ ở trên giấy thông hành: “Muốn lấy nó, có một điều kiện.”

“Ông là ông nội của cháu, ra điều kiện là điều nên có, ông đưa ra bất kỳ điều kiện gì cháu cũng đều đồng ý.” Cố Vệ Quốc cười nói.

“Sau này không có chuyện quan trọng không được phép quay lại Đông Hải, một khi cậu dám về, trời giáng sét đánh.” Ông Ba nói ra từng chữ, lời nói mạnh mẽ: “Tôi muốn cậu quỳ trên đất mà thề.”

Kiều Mạch Tuệ lấy tay che miệng rất mạnh, hít một hơi thật sâu: “Ông Ba, ông đang muốn trục xuất nó ra khỏi nhà họ Cố?”

Cố Vệ Quốc sinh ra và c.h.ế.t đi trong quân đội, còn giành được không ít vinh quang cho nhà họ Cố trên chiến trường.

Mà năng lực của anh ta hơn tất cả anh em nhà họ Cố, cũng hơn cả Lâm Bạch Thanh.

Anh ta còn mơ mộng, biết rất nhiều cơ hội, anh ta vẫn cho rằng anh ta là người có thể vực dậy nhà họ Cố trong thế hệ cháu trai kia.

Chỉ vì anh ta trộm đồ và bị bắt, có chút liên quan đến việc làm loạn Cục Công an cùng chị họ nên bị trục xuất khỏi nhà?

Advertisement
';
Advertisement