Ánh nắng chiếu vào một bên mặt cô, cái trán còn có lông tơ tinh tế và rậm rạp, khiến cô càng trông giống đứa trẻ hơn.
Nhưng với một đứa trẻ như vậy, lùi một ngày giống như thêm một ngày, Cố Bồi nhất định phải nhanh chóng kết hôn với cô.
Cố Bồi nói tiếp: “Còn phải tổ chức hôn lễ, em muốn hôn lễ như thế nào?”
Lâm Bạch Thanh vẫn đang ngắm nghía chiếc vòng tay bằng đồng của mình, thốt lên: “Không cần đâu, quá phiền phức cho anh.”
Nói xong mà không nghe thấy Cố Bồi trả lời, quay lại nhìn anh, chỉ thấy mắt anh đang nhìn về phía trước, con ngươi ảm đạm, hình như có chút tức giận.
Đương nhiên, ép người ta cưới cô, ép người ta cầu hôn, buộc người ta phải đăng ký kết hôn vào ngày 13, cho dù Cố Bồi là con thỏ cũng sẽ tức giận, huống chi anh chẳng những không phải con thỏ, tính tình còn rất xấu.
Lâm Bạch Thanh vội vàng nhẫn nại dỗ dành: “Hai tháng nữa có rất nhiều thuốc trung y pha sẵn sẽ bị cấm sản xuất, em phải tăng ca để sản xuất ra nhiều thuốc hơn chút, hôn lễ của chúng ta lùi lại nha.”
Cố Bồi không ngốc, đương nhiên anh hiểu, cô kết hôn với anh chỉ vì dược đường mà thôi.
Không phải anh không hiểu tình cảm, mà khúc mắc giữa cha mẹ đã khiến anh có bóng ma tâm lý đối với tình yêu và hôn nhân.
Vì vậy cho đến tận bây giờ, anh chưa từng thử chính thức yêu đương.
Nhưng hôn nhân là chuyện cả đời, gông cùm mà Cố Minh lấy ân nghĩa người thầy đè lên vai Lâm Bạch Thanh đã rất nặng, tất nhiên anh sẽ không để cô bước vào cuộc hôn nhân một cách vội vàng và qua loa được, anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh tặng quà cho em nhé.”
“Anh đã tặng nhẫn rồi, còn váy cưới gì đó thì em…” Lâm Bạch Thanh vẫn chưa từng mặc váy cưới nhưng cũng không chờ mong lắm, dù gì cô cũng mong đợi phòng kho hơn, cô nghiêng đầu, thử thăm dò nói: “Hay là, chuyện này chúng ta để sau này rỗi hãy nói?”
“Anh sẽ tìm mẹ giúp em.” Cố Bồi nói xong, đạp phanh xe, kéo phanh tay, đã đến cục dân chính.
Lâm Bạch Thanh: “…” Vậy mà anh lại nói muốn tìm mẹ ruột giúp cô?
Tìm thế nào?
Trước mắt liên quan tới mẹ ruột cô, manh mối chỉ có mấy thứ này, mặc dù phòng chính trị nói có thể tra cứu danh sách nhân viên c.h.ế.t đuối năm đó, nhưng theo Lâm Bạch Thanh biết, có rất nhiều người nhập cư trái phép không có trong danh sách tử vong, tung tích vĩnh viễn cũng không rõ.
Chỉ dựa vào mấy thứ này, Cố Bồi tìm mẹ giúp cô thế nào?
Mặc dù biết anh là người cuồng chi tiết và rất có năng lực, nhưng Lâm Bạch Thanh vẫn giữ thái độ nghi ngờ.
Bởi vì trên tã lót có chữ Lâm nho nhỏ, cô muốn nhắc nhở Cố Bồi một chút, chẳng bằng anh đi tìm Sở Xuân Đình hỏi một chút, xem năm đó lúc Sở Thanh Đồ ở biên giới có phải đã từng nói về người yêu, vậy người yêu tên gì.
Chẳng lẽ cô đúng là đứa nhỏ nhà ông già xấu xa Sở Xuân Đình kia hay sao!
Nhưng ngẫm lại vẫn nghĩ thôi bỏ đi, Sở Xuân Đình có quan hệ trong quân đội, chắc chắn cũng đang điều tra chuyện này, nếu Cố Bồi chủ động đi tìm Sở Xuân Đình, với tính tình quái đản của ông già xấu xa kia, nhất định sẽ cảm thấy cô rất muốn nhận ông ta làm ông nội cho xem.
Cũng được, nếu Cố Bồi đã hứa hẹn nhiều thế, trước hết cứ để anh điều tra thêm đi, xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Bởi vì có thư giới thiệu của quân đội, hơn nữa theo thường lệ Cố Bồi có thể được ưu tiên nên làm giấy chứng nhận kết hôn hẳn cũng rất nhanh, nhưng nhân viên công tác xem xét, nói: “Đồng chí Cố Bồi này, có phải anh nên mặc lễ phục không?”
Trang phục của bọn họ có mấy bộ, thuộc lễ phục đẹp mắt nhất, nhưng lễ phục phải xin, xin sẽ tốn thời gian, muốn giúp người yêu nhỏ sớm hoàn thành tâm nguyện, Cố Bồi cũng không muốn quá phiền phức, chẳng qua anh muốn xem người yêu nhỏ sẽ nói thế nào.
Tay vỗ lên vai của anh, cô đánh giá từ trên xuống dưới, đôi mắt tràn đầy ý cười: “Không không, tôi cảm thấy một chiếc áo sơ mi cộc tay đẹp hơn lễ phục, người yêu tôi mặc cái này đẹp trai hơn.”
Cô đang nói dối nhưng rất nghiêm túc.
“Mặc cái này chụp đi.” Cố Bồi nói, vuốt mái tóc rối của Lâm Bạch Thanh.
Từ khi chụp ảnh đến khi cầm giấy chứng nhận kết hôn tổng cộng mất mười hai phút, nhận giấy chứng nhận xong đi ra ngoài vẫn chưa tới lúc tan tầm, quả thực rất nhanh.
Đối diện cục dân chính có một cửa hàng bánh kẹo lớn, trên cửa dán chữ hỷ.
Mỗi cặp đôi đi nhận giấy chứng nhận kết hôn đều phải đi vào mua ít kẹo mừng, cũng được coi là quà tặng.
Đương nhiên tân hôn phải dùng hàng tốt, cho nên Lâm Bạch Thanh cũng không mua kẹo trái cây cứng giá rẻ, chỉ chọn kẹo bơ cứng và đại bạch thỏ ngậy mùi sữa, chọn chọn, tay cô dừng lại: “Ông chủ, ôi, sao ít kẹo sữa vậy?”