Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Cố Bồi luôn giỏi chú ý vào từng chi tiết, mặc dù anh cũng không hiểu rõ những năm 60: 70 trong nước nhưng các chi tiết khác nhau đều khiến anh cảm thấy không bình thường, ví dụ như miếng vải bông này, từ chất liệu thì nó là miếng vải tốt, mặc dù tay nghề người phụ nữ kia vụng về nhưng đặc biệt thêu tên của đứa nhỏ lên trên tã lót, chứng minh rằng bà ấy rất yêu đứa nhỏ.

Mà chữ Lâm nhỏ hơn những chữ khác, nó có thể là chữ Sở, chữ Mộng, hoặc chữ Phạm?

Một người mẹ, nếu thật sự định bỏ rơi con mình, thêu tên lại chỉ thêu một nửa, điều này hợp lý sao?

Hơn nữa nếu là cha mẹ ruột, chắc chắn sẽ hy vọng đứa nhỏ được người khác ôm đi, chứ tại sao lại dùng lá cây che lại?

Cho nên, trường hợp của cô giống như bị người khác bế khỏi cha mẹ ruột hơn, rồi lén lút vứt bỏ đi.

Trưởng phòng Lưu suy nghĩ một lúc: “Đúng là như vậy.” Rồi nói tiếp: “Nếu như không phải Lâm, thì chắc chắn là Sở!”

Cố Bồi hiểu rõ hơn những người khác: “Mộng và Phạm cũng là họ, chỉ là chúng khá hiếm.”

“Vậy chúng ta lật lại hồ sơ thương vong năm đó, tìm mấy họ Lâm, Sở, Phạm và Mộng trong đó đi, dù sao cũng là người yêu của quân y Cố, vấn đề thân thế nên được làm rõ.” Trưởng phòng Lưu nói.

Viện trưởng Lý nhìn từ trên xuống dưới: “Cô nhóc này là một người có tài, tôi đoán cha mẹ cũng không phải là người bình thường.”

Trưởng phòng Lưu cười ha ha: “Làm sao mà biết?”

Viện trưởng Lý nói: “Trung y chẳng những phải chăm chỉ, còn phải kể đến thiên phú, sự hiểu biết, anh phải thấy cô ấy bắt mạch, châm cứu và bốc thuốc thì anh sẽ hiểu, cô nhóc này là bác sĩ trung y giỏi bẩm sinh, trời sinh là để ăn chén cơm này.”

Trưởng phòng Lưu còn bận nên ngắt lời anh ấy nói: “Hôm nay cứ như vậy đi, chúc hai người tân hôn vui vẻ, trăm năm hòa hợp, đầu bạc đến già, con cháu đầy đàn… À không, giờ đang kế hoạch hóa gia đình, sinh một cậu nhóc thông minh mập mạp!”

Bọn họ kết hôn gọi là sự kết hợp giữa trung y và tây y, là một người yêu thích trung y, trong lòng viện trưởng Lý như nở hoa, nói với đôi tình nhân nhỏ: “Chọn ngày lĩnh giấy chứng nhận kết hôn sớm một chút, đến lúc đó tôi viết thư giới thiệu cho hai người.”

Lâm Bạch Thanh nhìn đồng hồ rồi nói: “Bây giờ đi, tan làm vừa khéo có thể đi nhận giấy chứng nhận, hay là bây giờ anh viết được không?”

Viện trưởng Lý cứng họng, anh ấy gấp, sao cô nhóc này còn gấp hơn anh ấy chứ?

Anh ấy nói: “Cố Bồi có một thí nghiệm, mấy tối nay luôn phải chú ý, hay là chờ mấy ngày nữa đi?”

Dù sao cũng phải chọn thời gian có thể động phòng và lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.

Không phải chứ, nhận giấy chứng nhận xong ai về nhà nấy tìm mẹ sao?

Lâm Bạch Thanh có chút xấu hổ, nhưng không muốn kéo dài thời gian thêm nữa, cười nhìn Cố Bồi, ngoắc ngoắc ngón tay của anh.

Cố Bồi giữ ngón tay người yêu lại rồi nói: “Anh viết thư giới thiệu trước đi.”

Viện trưởng Lý suy nghĩ một lúc: “Hai người cầm thư giới thiệu trước, đi đăng ký kết hôn ngày nào cũng được, chọn ngày lành tháng tốt là được.”

Cố Bồi cũng không muốn đăng ký kết hôn hôm nay, hơi vội vàng quá.

Đương nhiên, anh cũng không biết tâm trạng gấp gáp muốn bào chế thuốc của Lâm Bạch Thanh.

Đi ra từ văn phòng bệnh viện, anh hơi do dự nói: “Thanh Thanh, hôm nay là ngày 13 tháng 7.”

Lâm Bạch Thanh đang nhìn chiếc vòng tay nhỏ kỳ lạ của cô, có thể thấy được đây không phải vàng mà là đồng, bình thường đồng đều sẽ rỉ sét, nhưng sau hai mươi năm hai chiếc vòng tay bằng đồng này vẫn vàng và sáng, không hề bị rỉ sét.

Vòng tay quá nhỏ, đương nhiên cô không đeo được, nhưng vợ chồng Lâm Hữu Lương nghèo, khi còn nhỏ họ chưa từng mua đồ trang sức cho cô, Cố Minh cũng không biết mua đồ trang sức cho nên Lâm Bạch Thanh rất thích loại đồ chơi nhỏ này, nâng niu yêu thích không nỡ đặt xuống.

Đột nhiên cô có chút tò mò, muốn biết người phụ nữ kia từng có cuộc sống như thế nào, trông ra sao.

Cố Bồi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nói: “Hay là chúng ta…”

Cuối cùng Lâm Bạch Thanh cũng hoàn hồn, cất vòng tay đi, trịnh trọng nói: “Hôm nay là mùng bốn tháng sáu âm lịch, trong âm lịch của chúng ta thì đây là ngày lành tháng tốt mà một năm chỉ có một lần, mau đi thôi, chúng ta mau đi đăng ký kết hôn đi.”

Chưa kể một năm chỉ có một, nhưng mùng 4 tháng 6 đúng là ngày mọi việc đều may mắn, không gì kiêng kỵ thời gian.

Cố Bồi lái xe, lúc nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy người yêu bé nhỏ đang thử đeo vòng tay lên tay, tất nhiên là cô không thể đeo được chiếc vòng tay nhỏ của em bé, nhưng vẻ mặt của cô rất nghiêm túc, vẻ mặt ngây thơ như một đứa trẻ.

Advertisement
';
Advertisement