Trần bì mùa này tám đồng một cân, nhưng bên trong tầng hầm có trần bì tám mươi năm tuổi, giá thị trường hiện tại là tám mươi, sau này một cân ít nhất tám mươi nghìn, xạ hương tự nhiên, trong tương lai một cân sẽ lên đến hàng chục triệu, có tiền mà không mua được, chứ chưa kể đến các loại dược liệu quý hiếm như long não tự nhiên và sừng tê giác.
Nhưng ngoại trừ dược liệu ra, trong tầng hầm còn có một lô thuốc cực kỳ quý giá.
Nếu để nó vào trong tay Sở Xuân Đình, tùy tiện thổi phồng một chút, bây giờ cũng có thể bán ra với giá trên trời.
Bác sĩ Lưu nghe nói ngày mai có thể chuyển ra khỏi phòng kho để sản xuất thuốc, nói: “Dì nghe nhị sư ca nói nồi đất dùng để làm thuốc quý kia của chúng ta là vàng thật, cái xẻng là bạc thật, nồi vàng xẻng bạc, Mục Thành Dương tới muộn, chưa từng thấy, luôn lẩm bẩm nói muốn nhìn, lúc này chờ cháu lấy ra, vừa hay để cậu ấy mở mang tầm mắt.”
Nồi vàng xẻng bạc, ở Quảng Châu, ngay cả Đường Bảo Đường Trung y lớn nhất cũng không có, nhưng Linh Đan Đường thì có.
Có điều Lâm Bạch Thanh cười nói: “Bác sĩ Lưu, nó không phải vàng hay bạc thật, mà chỉ được mạ vàng mạ bạc thôi, không có gì hay để mở mang kiến thức hết.”
“Cái gì, nhị sư ca cháu đã nói với dì rằng nó thật sự là vàng bạc nguyên chất mà.” Bác sĩ Lưu nói.
Nhị sư ca Trần Hải Lượng là người không đáng tin, tuy rằng kỹ thuật chữa bệnh không tệ nhưng miệng lại hay nói linh tinh, còn thích kết bạn khắp nơi, đã bị Cố Minh đuổi đi.
Muốn làm chủ nhà thì phải biết giữ miệng, Lâm Bạch Thanh thốt lên: “Đáng tiếc chỉ là mạ vàng mạ bạc, nếu không chúng ta không phải mở dược đường nữa, bán nồi vàng xẻng bạc của chúng ta đi, từ nay về sau nằm hưởng thụ là được rồi.”
Bác sĩ Lưu vỗ một cái vào m.ô.n.g cô: “Cháu nghĩ hay lắm.” Còn xoa một cái: “Dì muốn chịu được cực khổ giống như cháu, đi theo thầy học tập kỹ năng thật tốt, chắc hẳn cũng có thể trở nên tuyệt vời như cháu.”
Mọi người đều biết, trong y học cổ truyền của Trung Quốc có một số loại thuốc quý dùng để điều trị bệnh sốt, như An Cung Ngưu Hoàng hoàn, Ngưu Hoàng Chí Bảo Đan cùng một số đơn thuốc kép Tử Kim.
Để điều trị bệnh tự kỷ và cảm lạnh, có Tô Hợp Hương hoàn, Bảo Nhi An hoàn, cấp cứu ngăn chặn bệnh dịch phát tán, trong những loại thuốc này đều luôn có thành phần chu sa, mà chu sa lại dễ xảy ra phản ứng với đồng sắt khi nung nóng, cho nên nếu như sử dụng nồi đồng và nồi sắt để nấu thuốc thì thuốc sẽ có hại cho cơ thể con người.
Mà dược đường trăm năm tuổi chân chính muốn làm ra những thuốc này, đều dùng nồi vàng nguyên chất và xẻng bạc nguyên chất.
Bởi vì dụng cụ làm thuốc bằng vàng bạc quá quý giá nên những dược đường có nó, sẽ chỉ có chủ dược đường có thể tự tay dùng.
Hơn nữa chắc chắn phải là khi thuốc được pha chế theo chỉ định đặc biệt mới có thể sử dụng.
Sợ người ta đố kỵ, nảy sinh ý định trộm thuốc, tất cả mọi người sẽ nói là mạ vàng mạ bạc.
Nhưng nó là hàng thật giá thật, là vàng bạc nguyên chất.
Cho nên tầng hầm mà Lâm Bạch Thanh chờ đợi một thời gian kia, cũng không kém nhà Sở Xuân Đình cái gì.
Có được ba chiếc chìa khóa, Lâm Bạch Thanh cần phải về nhà tắm rửa trước, ủi quần áo, chỉnh trang bản thân sạch sẽ, ngày mai cô mới có thể xuống kho lấy đồ, tiện thể làm bảo trì cho phòng kho.
Ngay lúc cô đang ủi quần áo cho ngày mai, Chiêu Đệ đã về, nghe thấy chị gái đang ngân nga bài hát, còn là bài 《Thiên Thiên khuyết ca》, nên nói: “Chị ơi, hôm nay trông chị vui quá nhỉ.”
Lâm Bạch Thanh hỏi: “Còn em, hôm nay thế nào, không bị người ta bắt nạt chứ?”
Chiêu Đệ bĩu môi: “Chị, em muốn đổi tên, chị tên Bạch Thanh, em tên Tiểu Thanh, Lâm Tiểu Thanh, thế nào?”
Lâm Bạch Thanh sửng sốt: “Không phải em bảo tên em là do mẹ em đặt cho nên không nỡ đổi mà, sao đột nhiên lại muốn đổi?”
Cô vẫn chưa nói chuyện mình có cha mẹ ruột cho em gái.
Bởi vì từ nhỏ Chiêu Đệ ở nông thôn, thực ra biết rõ chân tướng của sự thật hơn cô, nhưng nếu phải nói ra hai chị em sẽ xa cách, chủ yếu là cha mẹ thiên vị cô hơn Chiêu Đệ, chuyện này khiến Lâm Bạch Thanh rất khó nói ra.
Tất nhiên Chiêu Đệ không nhận ra, chỉ nói: “Kiều Dẫn Đệ, Lâm Chiêu Đệ, cái tên bị cô ta làm ô uế, em không cần, em muốn đổi một cái khác giống chị gái em.”
“Được, đợi hộ khẩu của em lấy ra khỏi trường học, chúng ta sẽ đổi một cái tên khác cho em.” Lâm Bạch Thanh nói.
Thật ra cô đã muốn đổi tên cho Chiêu Đệ từ lâu, chỉ là Chiêu Đệ vẫn luôn không muốn đổi.
Nhân cơ hội này đổi luôn tên khác cho cô ấy, Lâm Tiểu Thanh, Lâm Bạch Thanh cũng thích cái tên này.