Trung y cho rằng khí huyết hư sinh ra bách bệnh, khí huyết của Thẩm Khánh Hà không những hư, không thông mà gan còn rất nóng, là tình trạng cơ thể sắp hình thành khối u, mà nguyên nhân gây nên tình trạng cơ thể này thường là do nóng giận gây ra.
Con bà ngoan ngoãn, vợ chồng lại yêu thương nhau, hiển nhiên trong công việc cũng không ai dám chọc tức bà, tại sao lại thế này?
Nhưng trong cơ thể bệnh nhân vẫn chưa có tế bào ung thư thì không thể nói linh tinh được, trù ẻo người khác c.h.ế.t sẽ bị người ta chửi cho.
Lâm Bạch Thanh nói vòng vo: “Cơ thể bác hơi yếu, để cháu kê cho bác một đơn thuốc để tẩm bổ nhé.”
Thẩm Khánh Hà cau mày: “Bác sĩ nhỏ, tôi không thích uống thuốc trung y.”
Mã Tú Cần cũng nói: “Bác sĩ Lâm, cô đã khám ra bệnh gì rồi à? Bí thư Thẩm không có bệnh, chúng ta cũng không cần bắt bà ấy uống thuốc đắng.”
Lâm Bạch Thanh hỏi ngược lại: “Nếu đơn thuốc có thể cải thiện tình trạng da, giảm béo là thuốc đắng, cô có uống không?
Nếu là một bác sĩ trung y khác sẽ không có sức thuyết phục mạnh đến vậy, nhưng Lâm Bạch Thanh thì có.
Mắt Mã Tú Cần sáng lên: “Woa, là đơn thuốc làm đẹp sao, đến đây bắt mạch rồi kê cho tôi một đơn.”
“Bí thư Thẩm, cháu kê trước cho bác ba thang, nó có thể cải thiện vấn đề về làn da cho bác, thậm chí là tình trạng mỡ thừa…” Thật ra bà bị phù thũng chứ không phải bị béo, nhưng để dỗ bệnh nhân uống thuốc thì lúc nào cần nói dối bác sĩ cũng phải nói dối một chút.
Dù sao bà uống vào cũng sẽ tiêu phù, nhìn bên ngoài, tiêu phù cũng đồng nghĩa với việc gầy đi rồi.
Ba thang thuốc là ba ngày, phụ nữ mạnh mẽ cũng thích đẹp, Thẩm Khánh Hà đã động lòng nên hỏi cô bác sĩ nhỏ: “Tiền khám hết bao nhiêu?”
Lâm Bạch Thanh mỉm cười, bàn tay gầy guộc đặt lên đôi bàn tay to thô ráp của Thẩm Khánh Hà: “Không phải trả tiền khám đâu ạ, thầy của cháu và mẹ bác cũng coi như người quen cũ, cho cháu gửi lời hỏi thăm bà nội Thẩm, nói là chủ mới sau này của Linh Đan Đường có lời hỏi thăm bà.”
Nhắc đến đây, đã là người lớn tuổi ở Đông Hải thì đều đã từng nghe đến danh tiếng.
Một tiếng chủ mới của Lâm Bạch Thanh mới khiến Thẩm Khánh Hà nhìn cô bằng con mắt khác: “Cô là chủ mới của Linh Đan Đường thật sao?”
Cô bé trẻ tuổi đầy tri thức này lại là chủ nhà mới của Linh Đan Đường ư?
Thẩm Khánh Hà sửng sốt.
Lâm Bạch Thanh gật đầu: “Đúng rồi ạ.”
Thẩm Khánh Hà thốt lên: “Tôi có nghe mẹ tôi kể nếu có bệnh nặng chỉ cần nhờ Cố Minh, thầy của cô là một lương y.”
Lâm Bạch Thanh rút tay về: “Bác quá khen rồi ạ, bác nhớ uống thuốc nhé, ba ngày sau cháu sẽ khám lại, tiện thể gửi lời hỏi thăm của cháu đến bà nội Thẩm giúp cháu với ạ.”
Thẩm Khánh Hà cười nói: “Mẹ tôi đến thành phố tiềm năng rồi, đợi bà ấy về, tôi sẽ chuyển lại lời hỏi thăm của cô cho bà ấy.”
Lâm Bạch Thanh cũng tiện thể hỏi một câu: “Bà nội Thẩm cũng đã cao tuổi mà sức khỏe vẫn tốt vậy, đi du lịch một mình rồi ạ?”
“Không, bà ấy là giáo sư khách mời của Đại học Hong Kong.”
Lâm Bạch Thanh tròn mắt ngạc nhiên, cô tưởng rằng bà Thẩm là một bà lão tội nghiệp, nhưng hóa ra người ta lại là một giáo sư già? Còn giảng dạy ở Đại học Hong Kong?
Đương nhiên Thẩm Khánh Hà cũng rất giỏi, có bà mẹ nuôi là “địa chủ, phú nông, phần tử phản cách mạng, phần tử xấu”, khi còn nhỏ cuộc sống của bà rất thê thảm nhưng bà vẫn kiên trì nỗ lực học tập không ngừng nghỉ, cuối cùng trúng tuyển vào Đại học Thanh Bắc và trở thành Bí thư của nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải.
Mặc dù chưa được gặp bà bao giờ, nhưng Lâm Bạch Thanh vô cùng khâm phục phu nhân Thẩm, trong hoàn cảnh gian khổ như vậy mà bà ấy vẫn có thể giáo dục ra một người phụ nữ xuất sắc như Thẩm Khánh Hà.
Nhắc tới, Lâm Bạch Thanh lại suy ngẫm, gia đình Thẩm Khánh Hà hòa thuận, công việc vẫn đang tiến triển tốt, vậy thì tại sao khí huyết lại không thông, bị tắc nghẽn, thể trạng ung thư chứ?
Hi vọng mấy thang thuốc này có thể giúp bà điều chỉnh lại được.
Từ phòng bệnh đi ra, Cố Bồi hỏi: “Thanh Thanh này, từ góc độ trung y các em thấy bà ấy có vấn đề gì không?”
Hai bác sĩ một trung y, một tây y, cho dù là không lấy nhau thì họ vẫn có thể trở thành những người bạn tri kỷ tốt.
Lâm Bạch Thanh nói: “Nếu mà không uống thuốc thì có khả năng bà ấy sẽ mắc bệnh ung thư.”
Cố Bồi bỗng dừng bước, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô người yêu bé nhỏ, cứ như thể đây là lần đầu quen biết cô vậy: “Chỉ số Fucosidase bất thường, đây là dấu hiệu gan có thể sẽ bị nhiễm bệnh, nhưng bước tiếp theo bọn anh chưa kiểm tra ra được vấn đề, trung y các em lại có thể khám ra sao?”
Lâm Bạch Thanh nghẹn lại, trợn tròn mắt.
Cô cứ tưởng là hôm nay Cố Bồi cố tình giới thiệu cô làm quen với Thẩm Khánh Hà là để tạo quan hệ giúp cô.
Hóa ra thật sự chỉ là vì có một trường hợp bệnh đáng nghi vấn khó điều trị nên anh mới tìm đến cô?