Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Bà ấy bị tim cấp tính, quả thật nhìn sắc mặt cũng đã đỡ nhiều nhưng Cố Bồi vẫn nói: “Bí thư Thẩm, cháu vẫn cảm thấy bác phải còn một số vấn đề khác, để cô trung y nhỏ này khám giúp bác nhé.”

Vì việc thẩm tra chính trị nên Lâm Bạch Thanh đặc biệt mặc chiếc áo màu trắng mà cô thích nhất, tóc cũng búi thấp, cố gắng ăn mặc sao cho mình trông già dặn hơn, nhưng mặt vẫn quá non, nhìn là biết ngay còn nhỏ tuổi.

Mặc dù Thẩm Khánh Hà đã cố gắng che giấu, nhưng vẫn khó tránh khỏi hoài nghi: “Cô bé này sao, trung y á?”

“Cháu là Lâm Bạch Thanh, người của Linh Đan Đường.” Lâm Bạch Thanh giới thiệu.

Thẩm Khánh Hà vội bắt tay: “Đã nghe danh vị lương y Cố Minh của Linh Đan Đường từ lâu, bí thư Điền của chúng tôi còn tìm cô điều trị rụng tóc, gần đây tóc không còn nhiều dầu như xưa nữa, mà tóc con còn mọc đầy đầu, giống như…”

Giống như lông tơ trên người gà con vừa mới nở vậy.

Lâm Bạch Thanh cười nói: “Vâng ạ, là cháu kê đơn cho ông ấy.”

Phương thuốc của trung y rất hiệu quả, giúp đầu của Điền Trung Bái mọc đầy tóc con, người của nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải đều phải kinh ngạc, nói là bí thư Điền phơi phới trẻ lại, không những hồi xuân mà còn non tơ nữa, non như là có một con gà con ở trên đầu vậy.

Thẩm Khánh Hà quan sát rất kỹ, thấy gương mặt trái xoan, trắng như đánh phấn của cô gái này, mặc dù đôi mắt không to, nhưng lại dịu dàng và xinh đẹp vô cùng, không khỏi thốt lên: “Cô bác sĩ nhỏ này xinh đẹp thật.”

Cô ra hiệu cho Thẩm Khánh Hà đưa tay ra, lúc bắt mạch giúp bà Lâm Bạch Thanh cũng nhìn bà, bí thư Thẩm không giống như trong tưởng tượng của cô, dáng người khá cao, không béo, nhưng mặt lại hơi phù, trông rất phờ phạc.

Thấy bà, Lâm Bạch Thanh liền nhớ về thân thế của cô.

Thẩm Khánh Hà là trẻ mồ côi, có một người mẹ nuôi tên là Liễu Liên Chi.

Mà Liễu Liên Chi còn một thân phận khác, chính là bà chủ của nhà họ Thẩm: là một dòng họ siêu giàu ở vùng này trước Giải phóng.

Ở một khía cạnh khác thì nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải chính là của nhà họ Thẩm, vì trước Giải phóng, nhà họ Thẩm hợp nhất nhà máy sợi bông và nhà máy hóa chất, mà trước khi Giải phóng, người của cả nhà họ Thẩm đều đã qua nước ngoài, nhưng không hiểu vì lý do gì mà chỉ có bà Thẩm không đi được, ở lại trong nước.

Sau khi nhà máy sợi bông và nhà máy hóa chất được hợp nhất đã trở thành nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải ngày nay.

Nhưng cả đời bà Thẩm vô cùng long đong, lận đận.

Mặc dù xuất thân từ gia đình siêu giàu, hơn nữa trình độ hiểu biết vô cùng cao nhưng lại sống nửa đời người dưới danh nghĩa là “vợ địa chủ”, “địa chủ, phú nông, phần tử phản cách mạng, phần tử xấu”. Cho đến sau khi sửa lại lời bình mới khổ tận cam lai.

Bí thư Thẩm cũng rất giỏi, ban đầu bà chỉ là một nhân viên bình thường của nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải, sau khi thi lại đại học, bà đã đỗ đại học Thanh Bắc, sau khi học xong lại quay về nhà máy sản xuất thuốc, mười mấy năm phấn đấu thành người đứng đầu.

Đa số những người phụ nữ mạnh mẽ thường khá nóng tính, vì Lâm Bạch Thanh bắt mạch hơi lâu, bà không khỏi nhắc nhở: “Cũng tàm tạm rồi nhỉ, có ra được gì không?”

Lâm Bạch Thanh nói: “Từ mạch tượng có thể thấy bác là một người rất nóng tính.”

Nếu mà không nóng tính, không nghiêm nghị quyết đoán thì làm sao mà quản lý được một doanh nghiệp quốc doanh lớn như thế được.

Thẩm Khánh Hà nói: “Tôi hơi nóng tính thật, nhưng tôi cũng rất cởi mở, là một người hướng ngoại.”

Lâm Bạch Thanh đổi sang tay còn lại, hỏi: “Gần đây có ai trong nhà làm bác tức giận không?”

Nhìn bề ngoài bà khoảng ngoài 40 tuổi, cô nói tiếp: “Có phải là con cái đến tuổi nổi loạn làm bác tức giận không?”

Nhắc đến con cái, Thẩm Khánh Hà rất tự hào: “Con trai tôi học lớp 11, thành tích cao nhất toàn khối, là niềm tự hào của tôi.” Rồi lại khoe: “Chồng tôi rất dịu dàng, cũng rất bao dung, mẹ tôi vô cùng tri thức, gia đình chúng tôi rất hạnh phúc.”

Mã Tú Cần thốt lên: “Bí thư Thẩm, không những sự nghiệp của bác thành công, gia đình còn hòa thuận nữa, thật khiến người khác ngưỡng mộ.”

Cố Bồi nói nhỏ với Lâm Bạch Thanh: “Anh có xem qua lượng công việc của bà ấy, không đến nỗi vì kiệt sức mà gây nên bệnh tim.”

Thật ra Lâm Bạch Thanh đã chẩn đoán ra được vấn đề về bệnh tim của bà, chỉ là không tiện nói ra trước mặt.

Advertisement
';
Advertisement