Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

“Mua làm gì, dáng người ta đẹp thì mặc mới đẹp.” Còn có người nói.

Mã Tú Cần nghe nói Cố Bồi đã chọn Lâm Bạch Thanh thì trong lòng thấy không phục, vì lần trước gặp cô, Lâm Bạch Thanh mặc một chiếc áo sợi cũ, khuôn mặt búp bê, trông cứ như một cô bé học sinh.

Trong trí nhớ của cô ta Lâm Bạch Thanh là một cô bé quê mùa, nhưng hôm nay mới nhìn thôi trong lòng bỗng cảm thấy chua chát, da của Lâm Bạch Thanh vừa trắng vừa mịn màng hơn nhiều so với trước đây, rất tự nhiên, căng bóng như bôi mỡ, một chiếc váy đơn giản và thanh lịch tôn lên vóc dáng yêu kiều của cô.

Vẻ ngoài của Cố Bồi quá hoàn hảo, da lại còn trắng, các bác sĩ nữ trong bệnh viện quân y đều bị anh hớp hồn.

Nhưng khi Lâm Bạch Thanh đi cạnh anh, anh lại trở nên rất đỗi bình thường, chỉ làm nền cho cô.

Vừa ngồi xuống, cô ta liền nói: “Có gì mà phải nhìn, mau ăn cơm đi, ăn xong còn đi làm.”

Nhưng cô ta vừa dứt lời thì Cố Bồi đã mua xong cơm, dắt Lâm Bạch Thanh đi về phía cô ta.

Anh lại muốn làm gì?

Mã Tú Cần cúi đầu, ăn cơm.

Cố Bồi đã đến trước mặt cô ta nói: “Giới thiệu với bác sĩ Mã, đây là người yêu của tôi: Lâm Bạch Thanh.”

Mã Tú Cần đứng dậy bắt tay: “Chào cô Tiểu Lâm, hai chúng ta từng gặp nhau rồi.”

Cô ta nghĩ thầm trong lòng Cố Bồi làm thế này là có ý gì, cố ý đưa người yêu đến để khoe với cô ta sao?

Hay là Lâm Bạch Thanh tự muốn đến để ra uy với cô ta?

Lâm Bạch Thanh cũng không biết là tại sao Cố Bồi lại cố tình giới thiệu cô với Mã Tú Cẩn, khá bối rối, đành chủ động bắt chuyện: “Em gái tôi tên là Lâm Chiêu Đệ, nó hay nhắc đến bác sĩ Mã với tôi, nói chị vừa đẹp vừa nhân hậu, là một bác sĩ tốt hiếm có.”

Mã Tú Cần càng bối rối hơn vì cô ta từng mỉa mai Chiêu Đệ chân to như chân voi trước mặt mọi người.

Mọi người cùng ngồi xuống, Cố Bồi nói: “Bác sĩ Mã, vừa hay người yêu tôi ở đây, với tư cách là bác sĩ đa khoa trung y, cô ấy có những hiểu biết đặc biệt của mình về bệnh tim, trao đổi với cô ấy về tình hình của bí thư Thẩm đi.”

Mã Tú Cần mới phát hiện ra mình đã hiểu lầm, hóa ra Cố Bồi làm vậy là vì bệnh nhân.

Lâm Bạch Thanh vừa nghe nói có bệnh nhân cũng bắt đầu có hứng thú.

“Người bị bệnh tim sao, bao nhiêu tuổi? Cô hỏi.

Mã Tú Cần trả lời: “Bí thư Thẩm đã gần khỏi rồi, sẽ xuất viện nhanh thôi.”

Cố Bồi bước đến giải thích với Lâm Bạch Thanh: “Bệnh nhân là bí thư nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải, có một vài chỉ số trong hồ sơ kiểm tra sức khỏe không bình thường.”

Người đứng đầu nhà máy sản xuất thuốc là phụ nữ, tên là Thẩm Khánh Hà.

Sau cải cách mở cửa, việc hệ thống dây chuyền sản xuất gia công được tăng cường, hồi sinh nhà máy sản xuất thuốc đều có bàn tay bà.

Nhưng ở kiếp trước, khi Linh Đan Đường và nhà máy sản xuất thuốc hợp tác thì bà đã qua đời rồi.

Phát hiện ra bệnh ung thư thì đã là giai đoạn cuối, không thể phẫu thuật, sau khi bà qua đời thì Điền Trung Bái mới kế nhiệm.

Kể ra cũng có chút trùng hợp nhưng không hẳn là trùng hợp, vì nếu người bị mắc bệnh nặng các chỉ số m.á.u sẽ thể hiện ra những điểm bất thường trước khi máy móc có thể kiểm tra ra vấn đề, trung y gọi đây là triệu chứng, mà sở trường của trung y là điều trị phòng ngừa.

Đây quả là lợi ích trong việc sống lại của bác sĩ, biết đối phương sẽ mắc ung thư, cho dù là cô không chữa được nhưng ít nhất cũng có thể thử sức.

Lâm Bạch Thanh nói: “Bà ấy còn ở bệnh viện không, bây giờ chúng ta đến khám luôn.”

Mã Tú Cần không muốn người khác nhúng tay vào bệnh nhân của mình, hơn nữa bệnh tình của bí thư Thẩm cũng đã ổn hơn rồi, cô ta từ chối: “Bí thư Thẩm cũng sắp xuất viện rồi, hay là đừng làm phiền bà ấy nữa.”

“Đã đi chưa, nếu chưa đi tôi sẽ đi ngay bây giờ.” Lâm Bạch Thanh đặt đũa xuống.

Cô là như vậy, Mã Tú Cần buộc phải nói: “Chiều nay bà ấy mới xuất viện, chúng ta ăn cơm trước đã, ăn xong rồi đi.”

Cô ta cúi đầu xuống thì thấy Cố Bồi cầm lấy đôi đũa vừa mới đặt trên bàn, cẩn thận lau sạch sẽ rồi đưa cho Bạch Thanh.

Trong lòng cô ta rất ngạc nhiên, vì trong ấn tượng của cô ta, cô ta đã tận mắt chứng kiến hôn sự của hai người này là do hồi đó Lâm Bạch Thanh chạy đến bệnh viện quân y bám lấy anh, ép cưới.

Trong phòng bệnh, Thẩm Khánh Hà đang đọc tài liệu, nghe thấy tiếng gõ cửa liền ngẩng đầu lên nói: “Mời vào.”

Thấy Cố Bồi cũng ở đây, bà đứng dậy: “Phiền quân y Cố Bồi đích thân đến làm gì, tôi đã khoẻ rồi.”

Advertisement
';
Advertisement