Vừa nghe cô nói đồng ý hòa giải, anh ta vừa buồn vừa chua xót, nói ra câu từ đáy lòng: “Bạch Thanh, hồi nhỏ cháu yêu chiều thím quả là không phí công vô ích rồi.”
Lâm Bạch Thanh nhìn Cố Hoài Tông: “Chú Hoài Tông, mọi người đều là người một nhà, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, cho qua đi, cháu nghĩ sau này chắc chắn anh Vệ Quốc sẽ không làm việc xấu nữa đâu, dù sao nếu anh ta làm gì cũng sẽ ảnh hưởng đến chú, đúng chứ ạ?”
Cố Hoài Tông gật đầu đi vào trước.
Lâm Bạch Thanh còn phải dỗ dành người yêu, nhìn Cố Bồi rồi khoác tay anh: “Chú nhỏ…”
Cô buộc phải lựa chọn hòa giải, đương nhiên, hòa giải không phải là vì thiên vị Cố Vệ Quốc hay là cô ấy thật sự quan tâm đến Cố Hoài Tông, quan tâm đến người nhà họ Cố, cô làm như vậy là để ông Ba nợ cô một ân tình.
Sau này ông ấy còn muốn nhúng tay vào Linh Đan Đường nữa là cô có thể lấy sự việc này ra bịt miệng ông ta rồi, còn về Cố Vệ Quốc…
Mặc dù Cố Bồi không hiểu lắm, nhưng anh có học vấn cao và nhận thức khá tốt, anh nói: “Nếu em nhất quyết không hòa giải thì quả thực sẽ rất cư xử, còn nếu hòa giải thì về phần Vệ Quốc, anh sẽ nói chuyện với ông Ba.”
“Chúng ta có câu châm ngôn cây di chuyển thì chết, người di chuyển thì sống.” Lâm Bạch Thanh móc ngoéo với Cố Bồi: “Để anh ấy rời khỏi thành phố Đông Hải, anh ta có năng lực như vậy, lên Thủ đô, Quán Thành hay ra nước ngoài đều là những lựa chọn rất tốt, phải không ạ?”
Mục đích cuối cùng của cô không phải là để Cố Vệ Quốc ngồi tù mà là đẩy anh ta ra khỏi nhà họ Cố, đuổi anh ta đi.
Đương nhiên cô sẽ không nói mà để Cố Bồi đi nói thay cô.
Với chữ ký của Lâm Bạch Thanh, một vụ trộm cắp bị bắt tại chỗ đã được hòa giải.
Còng tay được tháo ra, Cố Vệ Quốc bị giam đã bốn năm ngày nay đã được thả ra, cuối cùng đã có thể về nhà rồi.
Thật ra kể cả là người nhà họ Cố không đuổi anh ta thì Cố Vệ Quốc cũng muốn đi ra ngoài, hơn nữa vì không tìm thấy đồng hồ vàng ở nhà cũ, cộng thêm cách cư xử khá ngốc nghếch của Lâm Bạch Thanh khiến anh ta đã thấy cảm kích chăng, tự đáy lòng cũng cảm thấy có lỗi với cô.
Sau khi đuổi kịp Lâm Bạch Thanh, anh ta nói: “Bạch Thanh này, hôm nay cám ơn thím, xem biểu hiện của cháu sau này nhé.”
Cố Bồi cố ý ôm eo người yêu: “Người yêu chú không cần cháu biểu hiện gì hết, sau này đừng gây ra việc gì nữa là được.”
Chú nhỏ này, đúng là Cố Vệ Quốc đã đánh giá thấp anh, giấu kín thế không biết.
Có buồn cười không cơ chứ, anh cũng khá biết cách ghen đấy.
Nếu như anh biết Lâm Bạch Thanh là vợ anh ta trong giấc mơ, chắc là anh sẽ tức c.h.ế.t mất.
Cố Vệ Quốc giống như AQ vậy, âm thầm tưởng tượng trong lòng.
Đương nhiên, anh ta vẫn coi thường Cố Bồi vì trong mơ anh ta còn có rất nhiều cơ hội làm giàu, chỉ cần anh ta cố gắng thì sớm muộn gì cũng vượt qua Cố Bồi.
Anh ta cười nói: “Chú nhỏ, vì sự khoan dung của Bạch Thanh ngày hôm nay, sau này cháu cũng phải báo đáp thím ấy gấp đôi.”
Cố Bồi phải hết sức kiềm chế nói: “Cô ấy không cần cháu báo đáp.”
Cố Vệ Quốc lại cười: “Chú nhỏ, chung quy lại Linh Đan Đường không có lợi nhuận gì, sau này cháu mà có tiền, cháu đầu tư một hai triệu đồng vào đó, có phải không Bạch Thanh?” Không đợi Cố Bồi trả lời, anh ta nói tiếp: “Bạch Thanh này, sớm muộn gì cháu cũng sẽ cho thím thấy bản thân khác hoàn toàn so với bây giờ.”
Cố Hoài Tông càng nhìn đứa cháu lớn níu kéo càng thấy khó chịu, người nghèo không thành vấn đề, nghe anh ta bốc phét tiền triệu thì càng khó chịu hơn, đập một phát vào đầu anh ta, gầm lên: “Cút.”
“Chú Hoài Tông, cháu cũng phải cảm ơn chú!” Cố Vệ Quốc vẫn muốn lấy lòng Cố Hoài Tông.
Nhưng Cố Hoài Tông nhìn anh ta như nhìn một đống cứt thối.
Lâm Bạch Thanh sốt sắng muốn đến phòng chính trị sớm chút, nhưng đến trưa rồi, hai người phải ăn cơm trước nên đi đến nhà ăn.
Chuyện hai người là người yêu thì tất cả mọi người ở bệnh viện quân y đều biết, hơn nữa hai người họ đã đính ước rồi nên những người con gái khác sẽ không có ý gì nữa, nhưng mọi người khó tránh khỏi tò mò, đặc biệt là Mã Tú Cần: người từng bị Lâm Bạch Thanh gọi là dì, trong lòng cũng khó chịu, đang loay hoay trong nhà ăn, vừa thấy họ xuất hiện liền ngạc nhiên đứng bật dậy.
“Woa, đó là người yêu của quân y Cố à, nước da còn trắng hơn cả quân y Cố nữa.” Một nữ bác sĩ nói.
Một y tá khác nói: “Váy của cô ấy đẹp thật, tôi cũng muốn mua một chiếc.”