Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Vào lúc này trước một căn bệnh, trung y và tây y đến từ hai con đường khác nhau đã đi đến cùng một điểm cuối cùng.

Fucosidase là một chỉ số quan trọng để đánh giá ung thư gan, nếu như không điều chỉnh lại cơ thể, chắc chắn Thẩm Khánh Hà sẽ bị ung thư gan.

“Nếu là bên tây y các anh thì sao, tình trạng này phải giải quyết thế nào?” Lâm Bạch Thanh hỏi ngược lại.

Cố Bồi thản nhiên đáp: “Có thuốc đặc trị, nhưng hiện tại trong nước chưa được cấp phép nhập khẩu.”

“Vậy thì thử phác đồ của trung y bọn em đi, rất rẻ, ba thang thuốc chỉ có năm đồng.” Lâm Bạch Thanh nói.

Đất nước vừa mới cải cách mở cửa, các loại thuốc đặc trị của các hãng dược phẩm lớn của quốc tế đang dần xâm nhập thị trường nội địa.

Có rất nhiều người rõ ràng là có thuốc chữa, nhưng vì không nhập được thuốc nên chỉ có thể trơ mắt chờ chết.

Nhưng trên thực tế, y học trung y là đa khoa, chỉ cần bác sĩ đủ giỏi, thuốc có thể sánh ngang với thuốc đặc trị của Tây y.

Đây là lần đầu tiên, Lâm Bạch Thanh khiến Cố Bồi cũng phải ngạc nhiên, không khỏi cảm thấy tự hào.

Bỏ điều này sang một bên, đến bên ngoài cửa phòng chính trị, Cố Bồi có chút lo lắng, học cách dùng ngón út để móc ngoéo của người yêu.

Nhưng Lâm Bạch Thanh không móc ngoéo với anh, cô cố ý tránh đi.

Ở phòng chính trị, viện trưởng Lý cũng đang ở đó, lãnh đạo của phòng chính trị bệnh viện quân y đến thẩm tra, anh ấy đang ở bên cạnh giải thích.

Thẩm tra thực ra rất đơn giản, chỉ hỏi có phải là Lâm Bạch Thanh tự nguyện kết hôn không, dòng họ có nhận được một lượng sính lễ giá trị lớn nhưng lại không dùng vào hôn lễ hay không…, Lâm Bạch Thanh chỉ cần trả lời không là được.

Còn về Cố Bồi thì hà khắc hơn một chút, không những hỏi là anh có tự nguyện không, còn hỏi một số vấn đề liên quan đến quy tắc trong phát ngôn và hành động sau khi kết hôn, từng điều một xem ra khá là dài, viện trưởng Lý ra hiệu với lãnh đạo không đọc nữa, bảo Cố Bồi cầm về nhà học thuộc.

Đoán rằng chắc hẳn Lâm Bạch Thanh khá tò mò về thân thế của cô, anh bảo người cầm một chiếc túi du lịch vào, kéo khóa ra và nói: “Đây là thứ khá quan trọng trên người em khi người bí thư già của thôn Lâm Gia nhặt được em năm đó, em xem đi.”

Trong túi du lịch chỉ có vài món đồ, món lớn nhất là một mảnh vải được cuộn lại và buộc bằng dây.

Trong tiềm thức Lâm Bạch Thanh rất ghét bỏ cha mẹ ruột của mình.

Bởi vì cô được vợ chồng Lâm Hữu Lương nuôi lớn, hơn nữa họ đối xử với cô rất tốt, việc tìm cha mẹ ruột thường khiến cô cảm thấy đó là sự phản bội đối với vợ chồng Lâm Hữu Lương, nhưng sự tò mò khiến cô cầm mảnh vải lên, cởi dây thừng ra.

Trưởng phòng Lưu: thủ trưởng của phòng chính trị, có lẽ là chưa có kinh nghiệm nuôi dạy trẻ em nên hỏi: “Đây là cái gì thế?”

Viện trưởng Lý dùng tay ra hiệu: “Trưởng phòng Lưu chưa bế trẻ con bao giờ à, đây là cái khăn quấn tã để quấn em bé.”

Lâm Bạch Thanh mở ra, đó là một chiếc tã màu trắng ngà làm bằng vải cotton nguyên chất, sờ thấy bên trong có mấy lớp, khá là dày dặn.

Tính ra đã hai mươi năm rồi, bên trên thoang thoảng mùi mốc, ở giữa có một vài vết màu nâu.

Trưởng phòng Lưu nhìn mảnh vải: “Mảnh vải nhỏ như thế này mà để quấn em bé liệu có nhỏ quá không?”

Viện trưởng Lý ra hiệu nói: “Đứa trẻ vừa sinh ra cũng chỉ bé bằng bàn tay, hơn nữa thời đó mọi người đều nghèo, mảnh vải làm bằng vải cotton tốt như thế này là một mặt hàng được săn lùng vào thời đó, người bình thường không có được nó đâu.”

Đó là một mảnh vải vuông chừng hai thước, có khi nào từng được dùng để quấn cô không?

Lâm Bạch Thanh đang nhìn, Cố Bồi đột nhiên chỉ vào vết màu nâu ở giữa: “Chắc đấy là nước tiểu của em bé.”

Chi bằng anh nói thẳng ra là nước tiểu của cô cho rồi.

Lâm Bạch Thanh: “…” Tự nhiên cô thấy không thích Cố Bồi nữa.

Bên dưới khăn quấn tã còn có một một cái túi nhỏ được dùng vải bọc lại, bên trên buộc một sợi dây thừng, khi mở ra thì có một tờ giấy trắng ố vàng, trên đó có viết: Đứa trẻ này khoảng hai tháng tuổi, có một chiếc tã cuốn do cán bộ thôn tiếp nhận, một bộ quần áo trên người đứa trẻ do vợ chồng Lâm Hữu Lương mang đi, ngoài ra còn có một chiếc khóa trường mệnh, hai chiếc vòng tay bằng đồng do cán bộ thôn bảo quản.

Khóa trường mệnh làm bằng sắt đã bị rỉ thành một tảng rồi, vòng tay bằng đồng không bị rỉ sét, màu vàng hiện lên sáng bóng.

Advertisement
';
Advertisement