Ngay cả lúc này đang ôm eo Lâm Bạch Thanh thì ánh mắt của anh cũng thấy rõ vẻ kiên định.
Như thể nhìn thấu sự bỉ ổi trong lòng của anh ta, muốn anh ta biết rằng, người phụ nữ này đã là vợ của chú anh ta vậy.
Được, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng quả thực Linh Đan Đường không liên quan gì đến anh ta nữa, Cố Vệ Quốc xách cây gậy trúc ra khỏi cửa đi mất.
Anh ta vừa ra khỏi cửa, Cố Bồi lập tức bỏ tay ra khỏi eo Lâm Bạch Thanh và nói: “Chúng ta ăn cơm thôi.” Lại nói: “Nếu em thấy anh ôm khiến em khó chịu, sau này anh sẽ không làm vậy nữa.”
“Không sao cả, hay là ôm thêm lần nữa.” Lâm Bạch Thanh cắn môi cười, liếc nhìn anh, hỏi vặn lại.
Chẳng lẽ cô lại không hiểu, đàn ông ai chả biết ghen, mà vừa rồi rõ ràng là Cố Bồi ghen với Cố Vệ Quốc.
Nhưng cô bảo anh ôm thêm lần nữa thì Cố Bồi lại không làm được, tay chân lại luống ca luống cuống.
Cuối cùng, anh lại lấy tay xoa bụng nói: “Nếu bình thường thì tầm này anh đã ăn cơm xong rồi, anh… đói.”
Đúng rồi, Lâm Bạch Thanh nhận lời làm món ngon hơn cả thịt bò, dường như Cố Bồi đang chờ mãi.
“Anh chờ nhé, bây giờ em đi nấu.” Lâm Bạch Thanh nói.
Cô vào bếp, Cố Bồi vào nhà phía Tây, cô đang định bưng trà lên uống cho đỡ khát.
Nhưng vừa cầm cốc trà lên, quay đầu nhìn thì thấy mỹ phẩm và hộp đựng trà bày cạnh nhau trên bàn bát tiên.
Mặc dù không uống trà nhưng Cố Bồi hiểu trà, nó là thứ rất dễ bị lẫn mùi, đặt cạnh mỹ phẩm thì mùi vị sẽ bị biến đổi, hình như Lâm Bạch Thanh rất thích hộp trà này, sao có thể đặt chúng cạnh mỹ phẩm chứ?
Lâm Bạch Thanh là một bác sĩ, chắc chắn cô biết rất rõ về vấn đề này.
Y thuật của cô rất giỏi nhưng trong đời sống lại thường có chút qua loa, đại khái.
Cố Bồi cầm hộp mỹ phẩm lên, bỏ sang bàn trang điểm giúp Lâm Bạch Thanh.
Nhưng vừa đặt xuống thì nhìn thấy cánh cửa tủ quần áo của cô chưa đóng kín, lộ dây áo lót ra ngoài.
Cố Bồi đi đến mở tủ ra, quần áo bừa bộn bên trong rơi hết ra ngoài.
Đây cũng là tủ mà Lâm Bạch Thanh muốn thanh lý sao, sao mà bừa bãi thế?
Cố Bồi hơi ngạc nhiên, mà anh lại là người rất để ý tiểu tiết nên đã lấy hết quần áo ra gấp lại từng cái một cho cô.
Trong bếp, Lâm Bạch Thanh mở nồi ra, cơm trắng được nấu từ trưa để lại, rửa sạch đậu Hà Lan, rồi thái hạt lựu chân giò hun khói mà nhị sư ca cho hôm nay, phi thơm dầu với ăn trước, sau đó cho hành lá cắt nhỏ, đánh hai quả trứng gà rồi từ từ cho thêm chút nước lọc mát vào đánh đều lên, chuẩn bị xong món Cố Bồi thích ăn nhất trước.
Sau đó mới đến đồ ăn của cô, trước khi đi Chiêu Đệ đã sơ chế sẵn rau củ, đã ngâm đu đủ bào sợi, còn ngâm một bát ngao hoa cho nó nhả cát, lấy nó ra hấp với một quả trứng gà, trong lúc hấp trứng gà thì cho đầu cá mà Chiêu Đệ đã làm sạch vào chảo chiên chín, thêm mấy miếng đậu phụ vào hầm, khi mở nồi sẽ có một bát canh đậu phụ đầu cá thơm ngon rồi.
Mở nồi cơm ra, xới cơm nguội lúc trưa đã hấp lên, sau đó mới xào món Cố Bồi thích nhất.
Chuẩn bị một lúc lâu, lúc Lâm Bạch Thanh bưng thức ăn lên bàn như thể dâng bảo vật vậy.
Nhưng khi thấy đĩa cơm chiên trứng, Cố Bồi lộ rõ vẻ thất vọng, hỏi: “Là cái này sao?”
Lâm Bạch Thanh xúc một thìa cơm chiên trứng lên nếm thử, nói: “Vị vừa phải, không mặn không nhạt, chú nhỏ mau ăn đi.”
Cô vẫn gọi anh là chú nhỏ?
Cố Bồi đưa tay ra cầm lấy thìa trong tay cô.
Lâm Bạch Thanh nói: “Cái này là của em, cái thìa của anh vẫn ở trong đĩa.”
Đĩa cơm đầy màu sắc, có đậu và chân giò hun khói, ngửi vào đúng là rất thơm nhưng Cố Bồi đã đã chấp nhận nhiều rủi ro và vấp phải nhiều cạm bẫy trong ẩm thực Trung Quốc, món duy nhất anh thích chỉ có người yêu của anh làm cho ăn, anh đã ôm hi vọng lớn đối với món ngon hơn cả thịt bò, kết quả là đợi ba ngày nay cuối cùng đợi ra một bát cơm chiên trứng sao?
Nhưng nhìn ánh mắt tha thiết kèm theo động viên của người yêu, anh vẫn xúc đầy một thìa.
Có lẽ nghĩ là sẽ thất vọng nên thấy là sẽ không ngon. Nhưng ăn một miếng lại thấy đầy bất ngờ.
Cùng là cơm, nhưng cơm rang trứng và cơm trắng là hai mùi vị hoàn toàn khác nhau, nó phân rõ từng hạt lại dẻo dai, cho thêm chân giò hun khói và đậu Hà Lan, trứng mềm, ngon đến nỗi Cố Bồi không biết phải diễn tả như thế nào.
“Ngon.” Anh lập tức xúc một thìa đầy.
Đương nhiên rồi, đây sẽ là món ăn Trung Quốc mà anh thích ăn nhất, là loại đồ ăn có thể ăn nguyên một tháng mà không ngán.
Cố Bồi đang ăn cơm, Lâm Bạch Thanh không muốn ăn, nhìn người chồng tương lai trước mặt không khỏi lại nghĩ tới chuyện kết hôn.
Về việc thẩm tra chính trị, anh đã thúc giục nhiều lần, trước tình hình giảm biên chế nếu không có lý do gì đặc biệt thì bộ đội không thể giải quyết trước cho anh được, nhưng chỉ hai tháng nữa thôi là các quy định mới sẽ được thực thi đối với các loại thuốc đông y pha sẵn rồi, phải làm sao đây?