Nhưng anh ta vừa quay người đi đã bị Kiều Mạch Tuệ mắng một trận: “Mẹ kiếp cái thằng Cố Vệ Quốc, thằng Cố Vệ Quốc đoản mệnh, Cố Vệ Quốc xấu xa, tao đã phải chịu đựng bao nhiêu khó khăn vất vả nuôi mày lớn bằng từng này, đến con rắn mày cũng không bắt cho tao, mày là đồ vô lương tâm, cả ngày chỉ biết bợ đỡ người có tiền, mày không nghĩ mà xem người có tiền người ta coi mày là gì, coi mày như con ch.ó thôi!”
Người đàn bà chua ngoa là như vậy đấy, không biết phải trái.
Cố Vệ Quốc quay đầu lại, nhún vai, vẻ mặt khó xử: “Chú nhỏ…”
Cháu lớn bị mẹ già mắng đến như thế này, Cố Bồi không muốn cũng đành phải mở cửa vườn ra ra hiệu cho anh vào tìm rắn.
Nhưng anh ta bắt nó rồi Lâm Bạch Thanh vẫn phải vào nhà kho tìm hùng hoàng ra xịt, ngửi thầy mùi sau này rắn sẽ không dám đến nữa.
Dược đường có hùng hoàng nhưng không phải là thuốc thường dùng nên chất đống dưới sàn nhà trong nhà kho lớn.
Thuốc đều do Lâm Bạch Thanh cất, thuốc nào để chỗ nào cô nắm rất rõ, nhưng lần này tìm mãi mà không thấy hùng hoàng ở chỗ thường hay để, tìm đi tìm lại mới phát hiện ra tất cả các loại thuốc trung y đều không đúng vị trí.
Cô đoán là lúc tìm thuốc bác sĩ Lưu đã đảo loạn hết lên rồi, nên cô phải gọi Cố Bồi vào chuyển thuốc giúp cô, mở từng túi một, sắp xếp lại từ đầu, ở mãi góc trong cùng mới tìm thấy hùng hoàng.
Giã nó thành bột, sau đó trộn với một ít rượu thuốc, rắc dọc đường, rắn ngửi thấy nó sẽ chui xuống đất hoặc vào trong rừng cây.
Hai người xịt rượu dọc đường, khi đi qua nhà cũ bỗng Cố Bồi ngẩng đầu lên chỉ vào tường nói: “Chỗ này liệu có thấp quá không, nếu có trộm, bọn trộm sẽ nhảy vào nhà em rất dễ đấy.”
Lâm Bạch Thanh và Kiều Mạch Tuệ dùng tường công cộng, mấy năm nay người nhập cư rất nhiều, trong ngõ thường xuyên có trộm, Lâm Bạch Thanh muốn xây tường cao lên để chống trộm nhưng Kiều Mạch Tuệ sống c.h.ế.t không cho.
Bà ta là người đàn bà chua ngoa, Lâm Bạch Thanh chả thèm cãi nhau với bà ta nên việc xây tường cứ trì hoãn mãi.
Vì Cố Vệ Quốc muốn tìm rắn, lúc hai người đi không đóng cửa vườn, chỉ khóa cửa nhà chính nên vừa rồi lúc hai người rời đi, Cố Vệ Quốc đã ở trong vườn, vật lộn mấy tiếng đồng hồ quay lại thì anh ta vẫn ở trong vườn, còn đưa theo mấy đứa trẻ con đang nghịch ngợm trong nhà vệ sinh.
Cố Bồi vốn đã ghét đứa cháu lớn này, mặc dù từng là quân nhân nhưng toàn nói dối, hôm nay nghe thấy cậu ta bị mẹ cậu ta chửi cho mất mặt, lại thấy cậu ta vẫn mặc bộ quân phục cũ kỹ, anh lại thấy thương hại, sau khi vào cửa liền hỏi: “Có tìm thấy rắn không?”
Liền nghe thấy tiếng của Tiểu Đậu Đinh trả lời rất rõ ràng: “Vẫn chưa thấy, nhưng chú Vệ Quốc đã nói rồi, nếu tìm thấy sẽ cho chúng cháu ăn.”
Một đứa trẻ khác chảy nước dãi: “Cháu đã từng ăn rắn lục rồi, thơm và mềm lắm.”
Cố Bồi ấm áp nói: “Bạn nhỏ, còn có loại thức ăn ngon hơn là thịt rắn đấy, rắn cũng không phải là món chính, không cần thiết chỉ muốn ăn nó.”
Cố Vệ Quốc đi ra từ trong nhà vệ sinh cười nói: “Chỉ mỗi nhà chính là chưa tìm, thím nhỏ mở cửa nhà chính cho chúng cháu tìm đi.”
Tiểu Đậu Đinh nói: “Dì Thanh Thanh, mau mở cửa ra, chúng cháu vào bắt để nướng lên ăn, sẽ cho dì một miếng được không?”
“Mở đi mà, thịt rắn thơm lắm, chúng cháu muốn ăn.” Một lũ trẻ con nói luôn mồm.
Lũ trẻ con muốn ăn rắn, Cố Bồi không bảo được chúng, thật là khó xử.
Nhưng Lâm Bạch Thanh lại rất giỏi dỗ trẻ con, cô vào trong nhà lấy một ít kẹo ra, chia cho lũ trẻ, sau đó nói: “Nghe dì, chúng ta ăn kẹo, không ăn thịt rắn, chắc là mẹ các cháu nấu xong bữa tối rồi đấy, Tiểu Binh Binh, Tiểu Cường Cường, dì nghe thấy tiếng mẹ các cháu đang gọi các cháu đấy, mau về nhà ăn cơm đi.”
Cố Vệ Quốc vẫn muốn tiếp tục, nhưng đám lính và tướng nhỏ này của anh ta đều là quân lính tản mản, mỗi người cầm một viên kẹo, lại nghe thấy cha mẹ gọi về ăn cơm là cầm kẹo chạy về hết. Anh ta chỉ có thể nói: “Chú nhỏ, thím nhỏ, mẹ cháu muốn rắn cho bằng được, nếu cháu không cho bà ấy thì tối nay bà ấy sẽ làm loạn cả tối mất, phiền hai người nếu nhìn thấy rắn thì gọi cháu một tiếng, cháu sang bắt.”
“Được thôi. Đồng chí Vệ Quốc cháu cũng mau về nhà ăn cơm đi.” Lâm Bạch Thanh nói.
Cố Vệ Quốc vác cây gậy trúc lên vai, nhìn Lâm Bạch Thanh cười, định nói gì đó rồi lại thôi, bỗng Cố Bồi đưa tay ra ôm eo cô.
Cố Vệ Quốc không muốn đi, lại nói: “Cháu thấy đồ điện trong nhà lắp xong hết rồi, sau này chú nhỏ sẽ ở đây lâu dài đấy nhỉ.”
“Đúng thế.” Cố Bồi gật đầu, tay vẫn đặt trên eo của Lâm Bạch Thanh rất chặt.
Những năm này người ta thích ở nhà lầu, người như Cố Bồi đơn vị sẽ cấp cho một căn nhà lầu, còn là loại đã đầy đủ thiết bị trong nhà.
Cố Vệ Quốc không thể hiểu nổi, một người sạch sẽ như anh sao lại chịu ở nhà mái bằng được, lại còn có thể vào nhà vệ sinh dọn dẹp mùi thối nữa.
Đương nhiên, anh ta cũng không hiểu nổi là rõ ràng với điều kiện của Cố Bồi thừa sức tìm được con gái cưng của lãnh đạo lớn trong quân khu, sao lại nhìn trúng một cô bác sĩ trung y nhỏ như Bạch Thanh chứ, nhưng Cố Bồi không những khăng khăng đồng ý hôn sự mà còn sống ở ngõ Nam Chi lâu dài từ đó.