Cố Bồi ngẩng đầu lên thì thấy người yêu đang nhìn mình chằm chằm liền nở nụ cười vô cùng dịu dàng.
Anh đưa tay ra sờ: “Mặt anh có gì à?”
“Không không, không có.” Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Lâm Bạch Thanh lại nói: “Mặt anh có sự đẹp trai.”
Nói xong cô lại hối hận vô cùng, lo là Cố Bồi sẽ thấy cô lẳng lơ.
Nhưng thực ra không phải vậy mà vì trong cuộc sống có quá nhiều những câu nói mang tính thói quen.
Không phải vì để lấy lòng hay vì có dụng ý khác, bất kể nam hay nữ, quân địch hay đối thủ hoặc bạn bè vẫn hay nói với anh rằng khuôn mặt của anh rất đẹp. Anh gật đầu, cũng muốn khen ngợi Lâm Bạch Thanh một câu chân thành như vậy, nhưng lại sợ cô cho rằng mình giở trò lưu manh, nên cuối cùng lựa chọn không nói nữa.
Bởi vì anh cảm thấy thân hình của cô rất đẹp, nếu nói lời này ra, khả năng cao sẽ bị một cái tát vào mặt.
Lâm Bạch Thanh không gầy lắm nhưng cô có những đường nét cơ thể hoàn hảo nhất đối với phụ nữ.
Trời nóng, cô mặc một chiếc áo sợi cotton nguyên chất ngắn tay, cánh tay lộ ra thon thả lạ thường, nhưng lại không phải hoàn toàn là bắp thịt, anh là một bác sĩ, lại học tây y ở trường truyền giáo từ nhỏ.
Cố Bồi đã lớn lên với cơ thể con người từ nhỏ cho đến giờ, bất kể là cơ thể nam hay nữ anh đều không tò mò.
Nhưng anh lại vô cùng tò mò về cơ thể của Lâm Bạch Thanh, ngoài ham muốn của đàn ông và dục vọng thôi thúc thì anh còn có một ham muốn khám phá.
Anh muốn biết cảm giác khi sờ lên da thịt cô, muốn biết tại sao m.ô.n.g của cô lại không giống với đại đa số phụ nữ khác, sao mà cong vểnh đến như thế, còn nữa đáng lẽ ra vùng da ở những chỗ như đầu gối, khuỷu tay phải luôn thô ráp, nhưng da của cô lại nhẵn mịn vô cùng, càng khiến Cố Bồi muốn thử xem cảm giác khi chạm vào sẽ như thế nào.
Cuối cùng, anh bỏ thìa xuống và nói: “Cơm em nấu rất vừa miệng.”
So với lẩu cay, mỗi món Lâm Bạch Thanh nấu hôm nay đều hợp khẩu vị của anh, những lời khen của anh là thành tâm thật ý.
Cơm nước đã xong xuôi, Cố Bồi ăn vẫn chưa đã, nhìn đĩa thức ăn, cảm thấy mình có thể ăn thêm một bát nữa.
Lâm Bạch Thanh đoán là anh biết rửa bát nên không thu dọn bát đũa, đợi xem Cố Bồi có chủ động đi rửa bát không.
Dù sao anh cũng từng nói với Cố Vệ Quân là lấy vợ xong mình sẽ là người chủ động rửa bát.
Đúng thế, quả thực Cố Bồi vốn định rửa bát xong rồi mới đi, nhưng bác sĩ thì luôn gặp phải những trường hợp khẩn cấp, nghe nói có một bệnh nhân bị tai nạn xe, người đó là một quân nhân trong quân đội, tình trạng đang khá nguy kịch.
Tài xế Tiểu Mã đích thân đến gọi, giục Cố Bồi nhanh chóng đến xem nên anh phải đi trước.
“Xin lỗi, hay là cứ để bát đó lát nữa anh về rửa sau nhé?” Cố Bồi nói.
Lâm Bạch Thanh nghĩ một lát rồi nói: “Để sau đi, đợi khi lấy nhau rồi thì bát sẽ do anh rửa.”
Cố Bồi gật đầu: “Được.”
Tiểu Mã thấy vậy thầm nghĩ quân y Cố và bác sĩ Lâm thật là tình cảm.
Nhưng nghĩ lại thì quân y Cố không những biết cầu hôn lãng mạn lại còn tự nguyện rửa bát ở nhà, nhẹ nhàng ân cần, là một người từ nước ngoài về thì anh quá xuất sắc, để mà so sánh thì những người đàn ông khác làm sao mà theo kịp.
Lâm Bạch Thanh tiễn Cố Bồi ra ngoài, hai người lại gặp phải Cố Vệ Quốc ngay trong ngõ, anh ta vẫn cầm theo cây gậy trúc đập khắp nơi.
Cố Bồi dừng bước hỏi Cố Vệ Quốc: “Cháu không về nhà ăn cơm mà đi tìm rắn đến tận giờ đấy à?”
Cả ngõ toàn mùi hùng hoàng, có rắn thì nó cũng chạy mất từ lâu rồi mà anh ta vẫn cứ tìm.
Cố Vệ Quốc nhún vai than thở: “Mẹ cháu mắng kinh lắm, không tìm thấy cháu không dám về nhà.”
Cố Bồi thấy hơi ngạc nhiên: “Cháu đã 30 tuổi đầu rồi mà vẫn sợ mẹ á?”
Cố Vệ Quốc lại than thở: “Cháu là do bà ấy đẻ ra, bà ấy vất vả cả nửa cuộc đời vì cháu, giờ lại là một quả phụ, bị bao nhiêu người trong ngõ khinh thường, bà ấy đáng thương như thế làm sao mà cháu nỡ mắng bà ấy được chứ?”
Nghe ra có vẻ rất thảm, nhưng Lâm Bạch Thanh không khỏi nói: “Cố Vệ Quốc, thời trẻ mẹ cháu là một tiểu tướng có tiếng ở Đông Hải, cùng với cha cháu được mệnh danh là đại tướng, vung roi da lên đánh người, nếu cho rằng bà ấy vất vả thế thì chúng tôi là gì?”
Cố Vệ Quốc nói: “Thím ơi đó đều là tin đồn nhảm thôi, đúng là miệng lưỡi mẹ cháu có hơi chua ngoa nhưng bà ấy không dám động tay đánh người đâu.”
“Nhân sâm của tôi đâu, sao mẹ cháu cứ ì ra không trả?” Lâm Bạch Thanh lại hỏi.
Cố Vệ Quốc lắc đầu nói: “Hay là thế này, cháu về quỳ xuống trước mặt mẹ cháu, xin bà ấy trả nhân sâm cho thím nhé?”
Lâm Bạch Thanh chả buồn tranh luận với anh ta nữa, trừng mắt với anh ta, không tiếp lời rồi quay ra nói với Cố Bồi:
“Đi thôi, em tiễn anh.”
“Chú nhỏ đi từ từ, thím nhỏ đi từ từ.” Cố Bồi vẫy tay ở phía sau.