Năm ngoái anh ta mở tiệm lẩu, chưa được một năm đã mua được một chiếc xe ba mươi ngàn, tính tình cũng rất vụng về: “Em xem chiếc váy này đi, màu sắc quá đơn điệu, ngay cả một chút kim tuyến cũng không có, trông không đẹp tí nào, đợi hôm nào anh có thời gian sẽ đưa em đi mua vài bộ đồ đẹp.”
“Đi thôi, vào trong nhà ngồi đi.” Lâm Bạch Thanh nói: “Đúng lúc người yêu em cũng đang ở đây, để em giới thiệu hai người làm quen với nhau.”
Trần Hải Lượng vừa nghe người yêu của cô cũng có mặt thì tò mò, nhưng vẫn chẹp miệng nói một câu: “Không được, hôm nay anh vẫn còn có việc, còn có một chuyện vô cùng quan trọng phải ra ngoài một chuyến, đợi lát nữa trời tối sẽ không kịp mất.”
“Đến Thâm Hải à?” Lâm Bạch Thanh hỏi.
Trái tim Lâm Bạch Thanh khẽ run lên như đã đoán được gì đó: “Anh à, có phải anh định đến huyện An Dương đúng không?”
Người như Sở Xuân Đình thì ngân hàng của ông ta không phải là nơi để nhiều tiền nhất, nhưng bởi vì ông ta có năng lực giám định báu vật, hơn nữa còn có quan hệ xã hội rộng rãi nên khi muốn làm chuyện gì đó chỉ cần mở miệng là sẽ có người giúp ngay, chỉ cần yêu cầu là sẽ có người làm thay ông ta.
Trùng hợp lúc nhỏ Trần Hải Lượng và con cả nhà họ Sở: Sở Thanh Đồ là chỗ quen biết, khi xưa họ là bạn học với nhau.
Hơn nữa vài năm trước Lâm Bạch Thanh đã từng nghe Trần Hải Lượng nhắc đến, nói ông ta đang đi khắp nơi để nghe ngóng tin tức của cháu mình.
Bởi vì sự độc ác của con trai mình nên lão già nhà họ đang gấp rút tìm một người họ hàng thân thuộc, là người mà sẽ không g.i.ế.c và không đ.â.m sau lưng ông ta, nếu như cô đoán không sai thì có lẽ Trần Hải Lượng được Sở Xuân Đình nhờ vả để hỏi thăm thân thế của cô.
Quả nhiên, Trần Hải Lượng mở cửa bước lên xe: “Đúng là anh muốn đến huyện An Dương thật, chuyện này có liên quan đến em, tạm thời bọn anh không quá rõ về chuyện này nên đợi khi anh về rồi hãy nói tiếp.”
“Đàn anh…” Lâm Bạch Thanh giữ lấy cửa xe, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sau này anh hãy cố gắng kiềm chế việc ăn uống lại đi, anh quá béo rồi, lỡ như một ngày nào đó bị tắc m.á.u não thì sao?”
Người béo chắc chắn sành ăn, mà quán ăn do người sành ăn mở thì chắc chắn nguyên liệu tốt.
Nhưng Nhị sư ca cứ tiếp tục ăn uống như thế thì sẽ bị mỡ m.á.u cao, huyết áp cao, tăng đường huyết, sau đó sẽ bị tắc nghẽn mạch m.á.u não, đến lúc đó thần tiên cũng không cứu nổi anh ta.
Trần Hải Lượng vỗ lên đùi: “Không phải vẫn còn em đó sao, lỡ như bị như vậy thật thì em cứu anh.”
Câu này của anh ta phải gọi là gì đây?
Trần Hải Lượng khởi động xe, đạp chân ga rồi đi mất.
Kiếp trước Lâm Bạch Thanh đi từng bước từ kết hôn, nghiêm túc kinh doanh Linh Đan Đường, cô cũng chưa bao giờ nghi ngờ thân phận của mình, vì kết hôn với Cố Bồi phải kiểm tra nên cô mới phát hiện ra mình được nhận nuôi.
Mặc dù Sở Xuân Đình mắc chứng cuồng loạn quá khích, còn nhờ cả Nhị sư ca đến điều tra thân phận của cô, nhưng Lâm Bạch Thanh vẫn không tin là mình có quan hệ với nhà họ Sở.
Mặc dù cô chưa từng gặp họ nhưng theo những gì cô được nghe thì Sở Thanh Đồ là một người khiêm tốn, hoàn toàn không giống với những người đàn ông không chịu trách nhiệm, bạc tình bạc nghĩa với một cô gái.
Hơn nữa Sở Xuân Đình là một nhân vật hiển hách nổi tiếng ở thành phố Đông Hải, ông ta lại luôn nghe ngóng tin tức của cháu mình, nếu như có một cô gái nào đó đã sinh con cho Sở Thanh Đồ thật thì chỉ cần nghe nói Sở Xuân Đình đang điều tra chắc chắn sẽ tìm được đứa bé rồi đưa về nhà thôi.
Với gia tài bằng cả đất nước của ông ta, cho ai cũng muốn lấy.
Nhưng nếu như Sở Xuân Đình đã muốn thăm dò vậy cứ để ông ta thăm dò đi, từ cảm giác chán ghét, phản cảm ban đầu, sau khi bình tĩnh suy nghĩ lại thì Lâm Bạch Thanh cũng hơi tò mò, cô muốn biết cha mẹ ruột của mình là ai.
Nhưng cô lại không tò mò về cha bằng mẹ mình, cô muốn biết mẹ mình là một người như thế nào để sau khi sinh cô ra rồi phải vứt bỏ cô.
Vào những năm thập niên chín mươi, TV màu đã rất phổ biến trong thành phố, nhưng phần lớn sản phẩm trong nước đều là hàng giả, mặc dù cũng có màu nhưng hình ảnh thì mờ ảo, con người cũng không rõ ràng.
Đầu năm nay, thương hiệu TV tốt nhất chính là Toshiba, hình ảnh rõ ràng chân thật, nhưng vì thị trường bên ngoài quá hút hàng nên không thể nào mua được, chỉ có thể dựa vào quan hệ nội bộ thôi.
Không ngờ một người ít nói như Cố Bồi lại có quan hệ rộng như thế, mua được một chiếc TV Toshiba hàng thật giá thật, hình ảnh vô cùng rõ nét, còn kèm theo một bộ đầu thu hình tròn, loại đầu thu này cũng rất hút hàng, hơn nữa nó thu được rất nhiều kênh, các kênh truyền hình nước ngoài cũng có thể thu được, còn không cần dùng đến dây ăng ten.