Chiêu Đệ cứ tưởng rằng người thích sạch sẽ như anh chắc chắn sẽ không chạm vào mấy thứ bẩn thỉu như dây điện.
Nhưng anh lại cầm một đống dây điện lộn xộn dưới đất lên, rút từng sợi một ra rồi xếp lại. Anh nhìn chằm chằm hồi lâu, sau đó lần lượt kéo từng dây về từng phòng, chừa lại một đoạn dài vừa phải. Lúc này thợ lắp đặt cũng đã nghỉ ngơi đủ nên đến giữ thang, đóng đinh giúp anh.
Sợ lần này lại kéo nhầm dây, thợ lắp đặt thấp tha thấp thỏm, nhưng bật TV lên thì thấy, chà, đúng rồi.
Thợ lắp đặt không kiềm được mà khen ngợi: “Không nhìn ra đấy, không ngờ cậu quân nhân có bàn tay thon như vậy lại là người lành nghề.” Nói rồi lại không ngừng thở dài: “Không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài, tôi thực sự không ngờ tới.”
Cố Bồi mỉm cười, rửa tay xong lại trở nên sạch sẽ, dễ chịu thật.
Anh bình thản cầm chiếc điều khiển từ xa lên, chẳng qua bao lâu đã dò được kênh chiếu phim truyền hình “Hồ Sơ Công Lý” đang nổi rần rần hiện nay, sau khi đặt điều khiển từ xa vào tay Chiêu Đệ mới đi vào phòng bếp cùng thợ lắp đặt.
Chiêu Đệ cũng không biết phải diễn tả ra sao, cảm giác đó chính là, chỉ cần ở cùng Cố Bồi thì cho dù cô ấy chỉ là một người bình thường cũng có cảm giác mình giống như công chúa trong truyện cổ tích, cảm giác rất được coi trọng.
Ngay cả trước kia, cũng chỉ có hồi mẹ còn sống Chiêu Đệ mới có cảm giác này.
Chị cô ấy khá bình tĩnh, còn Chiêu Đệ thì cực kỳ vui vẻ, nếu không phải hơi mập chắc đã bay lên trời rồi.
Hơn nữa hôm nay Mục Thành Dương sẽ tới nhà họ Sở một mình.
Lâm Bạch Thanh đang ở nhà giám sát việc lắp đặt các thiết bị gia dụng, nhưng cô đoán chắc ông lão Sở sẽ làm ầm lên. Quả không sai, Mục Thành Dương mới đi chưa được bao lâu thì bác sĩ Lưu đã đến gọi Lâm Bạch Thanh, nói là có người gọi điện thoại tới dược phòng tìm cô.
Lâm Bạch Thanh đoán là nhà họ Sở gọi tới.
Cô nhấc điện thoại lên hỏi, là bác gái Thạch, bà ấy lắp bắp nói: “Bác sĩ nhỏ à, ông Sở thấy y thuật của bác sĩ Mục không tốt bằng cô, không muốn để cậu ấy chữa mà muốn cô chữa. Tiền khám có thể thương lượng, cô muốn bao nhiêu ông ấy cũng đồng ý, cô đến đây đi.”
“Tôi rất bận, nếu ông ta không cho bác sĩ Mục chữa thì thôi, không chữa nữa.” Lâm Bạch Thanh nói một cách thờ ơ.
Ông cụ này mạnh miệng nhỉ, tiền khám bao nhiêu cũng đồng ý?
Nếu cô muốn cả cái hầm để xe của ông ta thì ông ta có cho không?
Nhưng dù ông ta cho thật thì Lâm Bạch Thanh cũng không đi.
Kiếp trước trong lòng cô chỉ có công việc, suốt mấy năm gần như không nghỉ ngơi, nhưng đời này cô không định liều mạng như vậy, hưởng thụ cuộc sống thêm một chút.
Hôm nay cô chỉ có một nhiệm vụ, ở cùng người yêu!
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Bạch Thanh chuẩn bị về nhà thì đột nhiên nghe thấy tiếng kèn xe, cô còn chưa kịp tránh đi thì một chiếc Santana mới tinh đã dừng trước mặt cô.
Trông người ngồi ở ghế lái rất quen, Lâm Bạch Thanh nhào qua đó, gõ lên cửa sổ: “Nhị sư ca?”
Đây là Nhị sư ca Trần Hải Lượng, đầu trọc da đầu thì bóng loáng, anh ta quay cửa sổ xe xuống: “A, Thanh Thanh có bản lĩnh thật đấy, sửa chữa Linh Đan Đường trông sang trọng như thế.”
Sau đó nói tiếp: “Không hổ là tay nghề của Liễu Phong, tốc độ này đúng là nhanh thật.”
Công tác lắp đặt đột nhiên tăng nhanh, tòa nhà đã được sửa chữa xong, một tốp công nhân đang lắp gạch bên trong, tốp còn lại thì đang hoàn thành nốt đồ dùng trong nhà, với tiến độ này của họ thì tháng sau công trình to lớn này có thể hoàn thành.
“Nhị sư ca, sao hôm nay anh lại đến đây thế?” Lâm Bạch Thanh hỏi.
Mặc dù Trần Hải Lượng đã là bác sĩ trung y có tiếng nhưng không bao giờ chú trọng đến việc dưỡng sinh, theo như cách anh ta nói thì sức khỏe là để phá hoại, bảo anh ta c.h.ế.t cũng được nhưng anh ta không thể buông bỏ chuyện ăn uống, anh ta béo nên lúc xuống xe hơi khó khăn, phải cố gắng chen lấn mới xuống được, anh ta nói: “Hôm trước nghe nhân viên nói lại bọn em có đến tiệm của anh, sau này đến cứ nói tên anh ra là được, em là em gái anh, ăn cơm làm gì cần trả tiền chứ.”
Lâm Bạch Thanh vỗ lên chiếc Santana: “Xe mới đấy à, cũng phải một trăm ngàn anh nhỉ?”
“Xe cũ đấy, ba mươi ngàn.” Trần Hải Lượng mở cốp xe ra, bên trong chất đầy rượu và các loại hải sản khô, đồ sấy, anh ta lấy ra hai cây giăm bông lớn, lại lôi ra thêm một thùng đồ sấy, nói: “Giữ lại ăn đi.”
Lâm Bạch Thanh nói: “Khi nào em ăn em tự mua, anh không cần tặng em đâu.”
“Đồ em mua sao có thể giống với đồ anh tặng được, cứ cầm lấy đi.” Trần Hải Lượng nhất quyết nhét tất cả vào tay cô, nói tiếp: “Ngành trung y này không dễ kiếm tiền, thầy trong sạch cả một đời người, bây giờ em tiếp nhận công việc của ông càng phải vất vả hơn, các vấn đề khác anh không giúp được gì cho em, tặng em một ít thức ăn cũng là chuyện nên làm thôi.”