Ông cụ Sở từng giấu ảnh của vợ, lần trước cũng không cho Lâm Bạch Thanh xem, khi cô muốn nhìn còn nổi giận.
Nhưng lúc này tay ông ta lại run run chạm vào bức ảnh, nói: “Tiểu Lâm, cô qua đây, tôi muốn cho cô xem thứ này.”
Mục Thành Dương đeo hộp thuốc chờ ở ngoài cửa, Lâm Bạch Thanh rửa tay rồi bôi kem tay, lông mày cũng không nhướng lên: “Để lần sau đi.”
Ông cụ đỏ mắt chờ mong: “Mai à, được rồi.” Cô đã nói sẽ chữa trong ba tháng.
“Tôi đã dạy cho sư ca của tôi, bắt đầu từ ngày mai sẽ do một mình anh ấy trị liệu cho ngài, đến giai đoạn tiếp theo phải điều chỉnh thuốc thì tôi lại tới.” Lâm Bạch Thanh nói xong thì vẫy tay: “Tạm biệt nhé ông Sở.”
Tức là ngày mai cô không đến nữa, hơn nữa cũng chưa biết lần sau là bao giờ?
Thấy bác sĩ nhỏ rời đi, Sở Xuân Đình từng tự cao tự đại trước mặt Cố Minh lại nhướng đôi mày đỏ.
Nếu không phải bị liệt, không động đậy được thì ông lão đã tức đến mức nhảy dựng lên rồi.
Kiếp trước, Lâm Bạch Thanh đích thân chữa cho tất cả các bệnh nhân, hận không thể làm bản thân c.h.ế.t mệt, cũng không truyền dạy quá nhiều.
Linh Đan Đường cũng sập ngay sau khi cô rời đi.
Đời này Lâm Bạch Thanh định bồi dưỡng nhiều nhân tài hơn, cho dù có thiếu ai thì dược đường cũng có thể chống đỡ được.
Cô đã dạy Mục Thành Dương tất cả các bước chữa bệnh cho Sở Xuân Đình, mỗi tuần đổi đơn thuốc một lần, một tuần sau cô sẽ đi xem hiệu quả điều trị, sau đó thảo luận với hai sư huynh để điều chỉnh đơn thuốc.
Việc sửa chữa Linh Đan Đường đang bừng bừng khí thế, đồ đạc mà Cố Bồi mua cũng đã được đưa tới hết rồi.
Anh rể ăn được cay đã khiến Chiêu Đệ ngạc nhiên lắm rồi, nhưng anh rể bất ngờ đến một ngày càng khiến cô ấy ngạc nhiên hơn.
Hôm nay anh đến để giao đồ, rất nhiều người trong ngõ đều ra xem.
Một chiếc xe tải chở một đống hộp vào, nhìn thấy ba chữ Toshiba viết trên hộp giấy, con dâu nhà họ Bào nói: “Phi Phi, TV màu kìa, tôi nghe nói Toshiba là hãng tốt nhất, nét hơn mấy hãng khác.”
Gần đây Kiều Mạch Tuệ thất tình, chỉ có thể ở nhà, đảo mắt nói: “Không phải chỉ là một cái TV màu thôi sao, có ai mà chưa từng thấy chứ.”
“Vẫn còn nữa kìa, to như vậy chắc chắn là máy giặt đấy.” Bác gái Tề đứng ở cổng cảm thán.
Còn có cả máy giặt?
Triệu Tĩnh cũng tới xem cuộc vui, cô ấy vừa trông thấy đã chân thành cảm thán: “Bạch Thanh nhà chúng ta kén rể tốt thật, đàn ông có tiền, quan trọng là không phải nhìn sắc mặt mẹ chồng.” Cô ấy nhìn Kiều Mạch Tuệ, nói: “Bác gái, bác thấy có đúng không?”
Kiều Mạch Tuệ đột nhiên nhớ ra: “Triệu Tĩnh, lúc trước cô vay nhà tôi hai cân dầu mè, có phải nên trả rồi không?”
Triệu Tĩnh sửng sốt: “Bác tặng cháu hai cân dầu mè mà, sao lại thành vay rồi?”
Vì để cô ấy nói tốt cho Cố Vệ Quốc, khi mới bắt đầu tuyển chồng Kiều Mạch Tuệ đã tặng Triệu Tĩnh hai cân dầu mè, Triệu Tĩnh cũng giúp Cố Vệ Quốc nói không ít lời hay trước mặt Lâm Bạch Thanh, nhưng cái đó rõ ràng là tặng mà, sao lại thành vay rồi.
“Tặng cô? Mặt mũi cô lớn nhỉ, mau trả dầu mè đây.” kmt châm một điếu thuốc, nhả ra làn khói lớn.
Triệu Tĩnh đảo mắt, thầm nghĩ Lâm Bạch Thanh không lấy Cố Vệ Quốc nhà bà là đúng rồi.
Ngoài máy giặt và TV, Cố Bồi còn mua một chiếc máy hút mùi
Thợ lắp đặt cũng biết mọi người đều thích xem TV nên vừa vào cửa đã bận rộn sắp xếp TV. Nhưng đường dây điện trong nhà cũ rất lộn xộn, sau khi kéo từ đồng hồ chính ra thì thấy cầu chì ở phòng bếp, gian giữa và gian trái có kích cỡ không giống nhau, TV là tốn điện nhất. Bác thợ sơ ý kéo dây điện ở phòng bếp qua, vừa gỡ dây rút ra thì cả ngõ Nam Chi đều bị mất điện, người của tổ dân phố còn đến phê bình, kéo cầu d.a.o lên.
Tội nghiệp cho bác thợ lắp đặt, tuổi cũng đã cao mà phải cong lưng, mệt đến nỗi đau eo mỏi lưng.
Chẳng những bác thợ đau đầu, Chiêu Đệ nhìn cũng thấy lo lắng, không nhịn được mà hỏi: “Bác ơi, bác làm được không vậy?”
Thợ lắp đặt cũng gãi đầu: “Dây điện trong nhà cấp bốn kiểu này lằng nhằng quá, ui chao, eo của tôi…”
Lúc này Cố Bồi bước lên, nói: “Để cháu làm cho.”
Trông anh tuy cao to nhưng da thì trắng, mặt thì đẹp, nhất là bàn tay kia. Thợ lắp đặt miêu tả bằng kinh nghiệm sống của chính mình: “Đồng chí quân nhân, bàn tay này dùng để đánh đàn đúng không, sợ là không biết nối dây điện.”
“Cứ để đó cho cháu, bác nghỉ ngơi một lát đi.” Cố Bồi nói.
“Dây này bẩn, tay cậu sạch như vậy thì đừng đụng vào.” Thợ lắp đặt nói.
Đúng là tay của Cố Bồi cực kỳ sạch sẽ, đến cả móng tay cũng được cắt gọn gàng đẹp hơn người khác.