Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Liên quan đến Sở Thanh Đồ là câu chuyện trước lúc ngủ mà nhị sư huynh kể cho Lâm Bạch Thanh hồi còn nhỏ khi anh ta vẫn làm ở phòng khám.

Mãi đến khi gặp Sở Xuân Đình, Lâm Bạch Thanh mới kết hợp các nhân vật trong truyện với thực tế rồi phát hiện ra nó thực sự đã xảy ra.

Nghe nói Sở Xuân Đình sinh được hai người con trai, người anh chỉ hơn người em một tuổi nên cũng coi như hai anh em trạc tuổi nhau. Hai đứa trẻ thừa hưởng ưu điểm của cha mẹ, ngoại hình đều rất dễ thương nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược.

Sở Thanh Đồ là một người hiền hậu, tốt bụng, đối đãi nhiệt tình và thích giúp đỡ người khác.

Nhưng Sở Thanh Tập lại khéo đưa đẩy, nhanh trí, từ nhỏ đã thích trêu chọc người khác, cũng không bao giờ chịu thiệt.

Sở Xuân Đình là người tinh ranh nên đương nhiên sẽ lơ là Thanh Đồ trung hậu, yêu thương Thanh Tập khéo đưa đẩy hơn.

Khi vợ chưa mất ông ta còn có thể đối xử bình đẳng, nhưng từ khi vợ qua đời, ông ta càng ngày càng thờ ơ với Thanh Đồ, hở ra là đánh đập, quát mắng, thường hay mắng ông ấy là phế vật, nhưng lại cực kỳ thiên vị, cưng chiều Thanh Tập, khi hai đứa trẻ lớn lên, ông ta sẽ truyền lại toàn bộ bản lĩnh của mình cho Thanh Tập.

Trong thời kỳ Giải phóng, một số lượng lớn văn vật không có chủ sở hữu, là lúc việc kinh doanh đồ cổ bùng nổ. Ông ta dẫn Thanh Tập đi làm ăn, mà Thanh Đồ thường xuyên thuyết phục ông ta vì ngành nghề này không chính đáng, khiến Sở Xuân Đình động một tí là dùng gia pháp với ông ấy, còn mắng ông ấy là tên hèn nhát, không có triển vọng.

Thanh Đồ không dám chọc giận cha mình quá, cũng không quan tâm đến việc kinh doanh đồ cổ, sau khi Giải phóng thì tìm một công việc, làm biên tập viên lịch sử tại Bảo tàng Lịch sử và Văn hóa của thành phố.

Cuộc sống của mọi người trong những năm 60,70 đều rất khó khăn, nhưng đó cũng là thời điểm tốt để thu thập văn vật.

Lợi dụng lúc cách mạng hỗn loạn, Sở Xuân Đình đã âm thầm dùng cái giá rất thấp thu mua nhiều đồ đủ khiến người đời sau kinh ngạc.

Tuy vậy, đi đêm lắm thì sớm muộn cũng có ngày gặp ma.

Một lần, khi đang giao dịch một lô văn vật với vợ của một địa chủ họ Thẩm ở địa phương, ông ta đã để lộ tin tức, bị bắt tại chỗ.

Khi đó là những năm 70, tội đầu cơ phải xử hành hình.

Gia đình bà Thẩm suýt nữa bị tướng trẻ đánh chết, Sở Xuân Đình tìm rất nhiều quan hệ đều vô dụng, cũng sắp bị xử lý.

Thấy nhà có biến, Sở Thanh Tập đem theo một số món đồ có giá trị, ôm theo thùng xăng chạy suốt đêm tới thành phố cảng.

Thanh Đồ lương thiện thương cha năm nay tuổi tác đã cao nên đã chủ động đứng ra nhận tội thay cha, tới biên giới lao động cải tạo.

Có lẽ do hồi nhỏ bị trách móc, mắng mỏ quá nhiều, Sở Thanh Đồ cho rằng mình là một gánh nặng, sự sỉ nhục của cha, do đó sau khi tới biên giới thì không liên lạc với cha nữa, biệt tăm biệt tích, không còn tin tức gì.

Khi gặp lại nhau, đứa con trai thế tội cho Sở Xuân Đình đã biến thành một chiếc hộp đựng tro tàn.

Từ xưa đến nay, người tốt không sống lâu, kẻ xấu sống ngàn năm.

Nghe nhị sư huynh kể, Sở Thanh Đồ đã hy sinh khi dũng cảm chiến đấu chống lại những tên lưu manh có ý đồ cưỡng h.i.ế.p phụ nữ.

Lâm Bạch Thanh bỗng dưng nghẹn lại, nhưng Mục Thành Dương đang nghe hay, vội thúc giục: “Mau kể tiếp đi.”

Lúc này, phục vụ bưng nồi lên, phi lê cá mỏng và trắng như tuyết, ớt đỏ tươi, hành lá xanh giòn, dầu nóng óng ánh đang sôi, mùi thơm ngào ngạt phả vào mũi. Lấy đũa lật lên, bên dưới là những sợi mì vàng óng, cần tây thái mỏng, mộc nhĩ và mật cừu sặc sỡ. Một nồi đầy ắp, dầu đỏ cay nóng.

Đây chính là món cá hầm sẽ phổ biến khắp cả nước bắt đầu từ những năm 90.

Nhị sư huynh đúng là người sành ăn, nguyên liệu anh ấy chọn đều là loại tốt nhất, dầu cũng dùng loại tốt, chẳng trách quán lẩu của anh ấy lại làm ăn tốt như vậy, thực khách nườm nượp.

Không ngờ Cố Bồi cũng hóng chuyện, siết tay cô: “Rồi sao nữa?”

Lâm Bạch Thanh nói: “Sau đó… em cũng không biết nữa.”

Đang nghe chuyện đến đoạn hay mà hết rồi ư?

“Hết thật rồi á?” Mục Thành Dương không tin.

Lâm Bạch Thanh nói: “Chuyện nhà người khác mà, em cũng đâu ở dưới gầm giường nhà người ta, sao biết nhiều vậy được. Mau ăn đi, em đói rồi.”

Mục Thành Dương còn chưa thỏa mãn cầm đũa lên nếm thử một miếng, kinh ngạc nói: “Nhị sư huynh làm bác sĩ thì chẳng đến đâu, ấy thế mà nấu nồi lẩu này ngon thật.”

Cố Bồi đặt tay của người yêu sang bên tay còn lại, sau đó mới gắp một miếng cá, ăn một cách vô cùng cẩn thận.

Thật ra anh cực kỳ sợ cay, luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y trái Lâm Bạch Thanh, chặt đến nỗi làm đau cô.

Lâm Bạch Thanh nói thầm: “Sợ cay thì đừng ăn, lát nữa tới Linh Đan Đường em làm cho anh mấy món không cay.”

“Chiều nay anh còn có việc, không sao đâu, anh ăn được.” Cố Bồi nói.

Anh cũng không đổ nhiều mồ hôi nhưng sắc mặt tái nhợt vì cay, môi lại vô cùng đỏ, môi hồng răng trắng.

Advertisement
';
Advertisement