Lâm Bạch Thanh cũng biết ít nhiều về chuyện sau khi Sở Thanh Đồ chết. Sau khi sửa lại án sai, địa vị xã hội của Sở Xuân Đình lại được phục hồi. Để điều tra cái c.h.ế.t của con trai, ông ta đã cất công tới biên giới mấy lần, có vẻ như là vì nghe nói con trai mình từng yêu đương, còn có con nên ông ta vẫn luôn tìm kiếm đứa trẻ.
Suy cho cùng, dù ông ta có nhẫn tâm, có căm ghét con trai cả của mình đến đâu, có là người ích kỷ như nào đi nữa thì m.á.u mủ nhà mình kiểu gì cũng phải tìm về, không để lưu lạc bên ngoài được.
Sở dĩ Lâm Bạch Thanh không nói nữa là vì, cô chợt nhớ ra mình sinh năm 1971.
Mà hình như Sở Thanh Đồ cũng qua đời vào khoảng năm 1970.
Thấy bộ dạng nôn nóng, truy cứu đến cùng của Sở Xuân Đình, chẳng lẽ ông ta đang nghĩ liệu cô có phải cháu của ông ta không ư?
Nghĩ đến đây, Lâm Bạch Thanh thấy khó chịu.
Cô là đồ đệ của Cố Minh, trừ mấy năm Cách mạng thì Cố Minh đã bị Sở Xuân Đình ức h.i.ế.p suốt cuộc đời.
Nếu cô thực sự là con cháu nhà họ Sở thì sẽ có ý đồ sát hại Cố Minh.
Nhưng cũng may xác suất này rất nhỏ, bởi Sở Thanh Đồ vẫn luôn ở biên giới, còn Lâm Bạch Thanh sinh ra ở đây. Cách hơn bốn nghìn cây số, cho dù cô không phải do Lâm Hữu Lương sinh ra thì cũng rất khó có quan hệ với Sở Thanh Đồ.
Cố Bồi cố ý xin nghỉ để ra ngoài, ăn xong phải quay về ngay.
Biết Lâm Bạch Thanh lo lắng, anh đặc biệt nói với cô: “Anh sẽ nhanh chóng thúc giục phía Ban Chính trị.” Anh còn nói: “Mai đồ đạc đặt mua sẽ được giao tới, đến lúc đó anh sẽ lo việc lắp đặt.”
Lâm Bạch Thanh vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Ra khỏi quán lẩu, anh vẫn nắm tay cô suốt quãng đường.
Văn hóa dân gian ở Đông Hải năm 1992 đã rất thoáng, chàng trai nắm tay cô gái là chuyện bình thường.
Sau khi lên xe, Cố Bồi quay đầu nhìn lại, lấy ra một tờ khăn giấy, dùng bình xịt nhỏ xịt một ít cồn pha loãng vào, lau sạch chút dầu b.ắ.n lên cổ áo Lâm Bạch Thanh rồi mới khởi động, lái xe.
Thấy đã tới Linh Đan Đường, anh nói với Mục Thành Dương: “Nhờ anh chăm sóc Thanh Thanh.”
“Yên tâm đi, tôi đã xin nghỉ dài hạn ở Bảo Tế Đường, thời gian này sẽ ở Đông Hải.” Mục Thành Dương nói.
Cố Bồi nói tiếp: “Bệnh của ông Sở cũng phiền anh để tâm giúp.”
Mục Thành Dương nói: “Chúng ta là người một nhà cả, sao cậu lại khách sáo vậy chứ?”
“Vậy anh đi làm trước đây. Thanh Thanh, mai gặp lại.” Cố Bồi nói xong thì lái xe rời đi.
Mục Thành Dương nhìn chiếc xe Jeep đã đi xa mới muộn màng phát hiện, bất chợt hiểu ra điều gì đó: “Bạch Thanh, người đàn ông trưởng thành, ân cần, dịu dàng lại hiểu chuyện mà Nhu Giai suốt ngày nhắc đến là kiểu như Cố Bồi đúng không? Cô ấy đã gặp Cố Bồi, sau khi so sánh thấy anh không bằng người ta nên mới chia tay đúng không?”
Sư ca cực kỳ sốc: “Cuối cùng anh cũng hiểu vì sao cô ấy chia tay với anh rồi.”
Hai người còn phải chuẩn bị thuốc cho ngày mai, suốt quá trình Mục Thành Dương cứ than ngắn thở dài, thở dài ngao ngán mãi.
Nếu như Trương Nhu Giai muốn yêu đương với Mục Thành Dương, bây giờ nhìn lại thì thấy đúng là cô ấy đã có ý định này từ sớm nên mới không ngừng quấy rầy Lâm Bạch Thanh một cách bền bỉ, muốn cô giới thiệu và mai mối cho cô ấy.
Nhưng họ yêu chưa tới hai năm đã chia tay, khi đó Lâm Bạch Thanh không hiểu lý do, mà giờ cô hiểu rồi.
Cố Bồi chỉ có vẻ bề ngoài là trưởng thành nhưng bản chất vẫn còn trẻ con, khác xa với những gì Trương Nhu Giai mong muốn: người đàn ông vừa trưởng thành vừa lãng mạn, mạnh mẽ đến nỗi khiến phụ nữ thật lòng ngưỡng mộ, thật lòng muốn dựa dẫm.
Đây cũng là nguyên nhân sau đó cô ấy chủ động đề nghị chia tay.
Thực ra nếu so sánh thì sư ca chất phác lại thật thà, rất đáng để phụ nữ gửi gắm cả đời.
Huống chi cuối cùng Trương Mục Giai cũng sẽ hối hận, sẽ tiếc thương vì Mục Thành Dương mất sớm, sẽ hối hận vì năm đó không kết hôn với anh ấy.
Nhưng khi con người ta còn trẻ khó tránh khỏi sự liều lĩnh, bốc đồng, thiếu phán đoán.
Ví dụ như cô đây, không phải cũng giẫm vào cái bẫy của Cố Vệ Quốc sao.
Sự nghiệp đều sẽ gặp khó khăn, về hôn nhân và tình yêu, mấy ai có thể thực sự đi từ mối tình đầu đến lúc kết hôn chứ.
Vậy nên tuy thất tình khiến sư ca đau khổ nhưng có thể khiến anh ấy trở nên trưởng thành hơn, cô thấy cũng khá tốt.
Hai người đang bận rộn thì Mục Thành Dương bất chợt nói: “Sư muội, anh kém xa Cố Bồi thật ư?”
“Đâu có, em thấy anh rất giỏi mà.” Lâm Bạch Thanh nói.