Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Sau khi lên xe, Mục Thành Dương bùi ngùi nói: “Giám đốc Mã kia quả là người làm về văn hóa, tôn trọng ông Sở ghê.”

Cố Bồi hờ hững nói một câu: “Là do ông Sở thông minh, dồn bọn họ tới đường cùng thôi.”

Hồi nãy Mục Thành Dương mới tiếp xúc với Cố Bồi, tưởng rằng anh là người nước ngoài chắc sẽ đậm chất tây, nào ngờ lại nghe người này nói chuyện trôi chảy nên tất nhiên cực kỳ kinh ngạc, nói thầm với Lâm Bạch Thanh: “Anh ta còn biết khoe chữ cơ à.”

Lâm Bạch Thanh cũng nói thầm: “Chứ anh nghĩ sao, anh ấy giỏi lắm đó.”

Cố Bồi sống ở nước ngoài từ nhỏ nhưng lại hiểu rất rõ mối quan hệ giữa những người trong nước.

Tất nhiên Sở Văn hóa không dám đắc tội Sở Xuân Đình, vì trong tay ông ta có rất nhiều văn vật, quyên góp bừa vài món cũng là công lao lớn của lãnh đạo trong nhiệm kỳ. Hơn nữa kinh nghiệm và khả năng giám định đồ cổ của ông ta chính là thứ Sở Văn hóa cần.

Ví lý do này nên Sở Văn hóa sẽ cử người có chuyên môn tới chăm sóc ông ta.

Có lãnh đạo lớn trấn giữ ở đây, dù những doanh nhân và lãnh đạo cấp thấp kia lấy thứ gì của ông ta cũng phải ngoan ngoãn trả lại cho ông ta, cái này gọi là dồn vào đường cùng.

Không thể không nói, Sở Xuân Đình đúng là ông trùm trong cả hắc bạch đạo, bệnh nằm liệt giường vẫn có thể khiến hai giới chính trị và kinh doanh ở Đông Hải xoay vòng vòng, rất có tâm cơ.

Ra khỏi nhà họ Sở, ba người đều đói meo nên đi ăn cơm trước.

Mục Thành Dương nghĩ đến khẩu vị của Cố Bồi, nói: “Hay chúng ta đi ăn đồ Tây đi?” Anh ấy vỗ ngực: “Hôm nay sư muội dạy anh kỹ thuật độc quyền, phải để anh mời.”

Cố Bồi lại nhìn Lâm Bạch Thanh, hỏi: “Em muốn ăn gì?”

Lâm Bạch Thanh có tám sư huynh, nhưng có vài người tuổi hơi cao đã qua đời rồi, những người khác thì không làm trong ngành trung y nhiều. Nhị sư huynh tên là Trần Hải Lượng, là tên béo hơn năm mươi tuổi, do trung y không có tiền đồ nên đã bỏ từ lâu, mở một quán cá hầm cay ở gần phố Kim.

“Chúng ta ăn cá hầm đi, nhị sư ca mở quán cá hầm ở gần đây này.” Lâm Bạch Thanh nói.

Mục Thành Dương vào sau, chưa từng gặp nhị sư ca trong truyền thuyết, hơn nữa trung y sa sút nên rất nhiều người đã đổi nghề.

Trương Nhu Giai ép buộc Mục Thành Dương, nói nếu anh ấy muốn yêu tiếp thì phải đổi nghề làm kinh doanh.

Vừa nghe thấy nhị sư huynh đang mở quán cá hầm, anh ấy cũng rất hứng thú: “Đi thôi, chúng ta đi thử tay nghề của nhị sư huynh.”

Trên trục đường chính của phố Kim, cách chỗ họ không xa thực sự có một quán tên là “Cá Hầm Anh Béo”, nhìn là biết đúng rồi, vì nhị sư huynh là anh béo thật.

Bây giờ mới là năm giờ chiều nhưng trong quán hình như đã kín bàn, cực kỳ đông người.

Dầu đỏ sôi ùng ục, nồi lẩu thơm phức, một cô gái mập mạp đang lẩm bẩm đếm những tờ một trăm đồng màu gạch ở quầy thu ngân.

Nơi này có lẽ lại là một sự chấn động với Cố Bồi, nhưng khả năng chịu đựng của anh cũng mạnh thật, vậy mà lại không tỏ vẻ khó chịu gì trước mặt Mục Thành Dương.

Lâm Bạch Thanh cố ý gọi một phục vụ qua, nói muốn tìm nhị sư huynh, nhưng khá tiếc, phục vụ nói: “Ông chủ chúng tôi ở chi nhánh Thâm Hải, hôm qua doanh thu bên đó vượt chỉ tiêu một nghìn đồng, hôm nay đang ăn mừng.”

Làm bác sĩ trung y nho nhỏ ở nghề cũ một lần khám được một đồng, nhị sư huynh đổi nghề thì một ngày kiếm một nghìn?

Mục Thành Dương sốc đến mức ngây ra, Lâm Bạch Thanh cũng trợn mắt há hốc, suýt chút nữa không khép được miệng.

Vừa ngồi xuống, Cố Bồi đã giơ tay ra, nắm lấy tay người yêu một cách rất tự nhiên.

Hơn nữa không chỉ nắm, ngón cái của anh còn không ngừng xoay tròn trên mu bàn tay cô. Dù cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng tay anh cứ run run, thỉnh thoảng còn nhéo đau cô, có lúc lại buông lỏng, nói như nào nhỉ, vô cùng lúng túng.

Rõ ràng Lâm Bạch Thanh còn nhỏ hơn anh nhưng không hiểu sao lại cảm thấy như thể mình đang trong mối tình chị em.

Nhưng, nếu tương lai anh sẽ là chồng của cô, Trương Nhu Giai có thể chê anh còn Lâm Bạch Thanh thì không được.

Cô phải tìm cách giúp anh giảm bớt cảm giác căng thẳng.

Nói lại chủ đề kia, Lâm Bạch Thanh lên tiếng: “Phải rồi, các anh có muốn biết rốt cuộc con trai cả của Sở Xuân Đình c.h.ế.t ra sao không?”

Mục Thành Dương chỉ thiếu điều đập bàn: “Mau nói đi!”

Tự dưng Cố Bồi không còn căng thẳng, tay cũng không run nữa.

Xem ra là người thì đều tò mò với mấy câu chuyện phiếm, lạnh lùng như Cố Bồi cũng không ngoại lệ.

Trong đôi mắt anh ngập tràn vẻ muốn biết hóng chuyện.

Ngửi mùi lẩu bay khắp căn phòng, Lâm Bạch Thanh nắm lấy tay Cố Bồi, bắt đầu kể cho bọn họ.

Advertisement
';
Advertisement