Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Con trai cả của Sở Xuân Đình tên là Sở Thanh Đồ, cái c.h.ế.t của ông ấy là nỗi đau cả đời của Sở Xuân Đình.

Đang nghiền ngẫm hai chữ “Bạch Thanh”, ông ta chợt nhớ tới lời con trai nói vào lần chia tay cuối cùng. Ông ấy nói: “Cha, vẩn đục là quá khứ, thanh bạch là tương lai. Cả đời này con sống dưới sự che chở của cha, con ngưỡng mộ cha, kính trọng cha, cũng yêu thương cha, nhưng lại thường cảm thấy tự trách vì sự ngu ngốc của mình hay vì sự thất vọng của cha. Có lẽ chia tay là lối thoát cho cả hai chúng ta, cớ gì cha phải đau buồn?”

Đứa con trai cả hiếu thảo, lương thiện, tri thức đầy mình của ông ta đã c.h.ế.t một cách không rõ ràng ở biên giới như vậy đó.

Con của ông ta… Nếu thực sự có đứa trẻ như vậy thì tuổi tác cũng xấp xỉ cô bé trước mặt này!

Gì mà được nhặt về của thanh niên tri thức chứ, Sở Xuân Đình không tin.

Ông ta hỏi tiếp: “Lâm Bạch Thanh, quê cô ở đâu?”

Có vẻ Lâm Bạch Thanh bị ông lão đột ngột kích động này dọa sợ, không lên tiếng.

Mục Thành Dương nói: “Quê cô ấy ở huyện An Dương, cách chỗ chúng ta không xa, mấy chục cây số thôi.”

Sở Xuân Đình bỗng phấn khích rồi lại bất chợt thất vọng, hồi lâu mới gật đầu, sau đó không nói nữa.

Sau khi châm cứu xong, Lâm Bạch Thanh phải đi vệ sinh.

Cũng như nhà cũ nhà họ Cố, nhà họ Sở cũng sửa từ hố xí khô (*) ban đầu thành hố xí nước, nhưng nhà vệ sinh ở ngõ Nam Chi chưa được sửa chữa tốt lắm, thường xuyên bốc mùi, còn nhà vệ sinh trên phố Kim của nhà họ Sở được cải tạo rất tốt, không có chút hôi thối nào.

(*) Thay vì dùng nước để xả chất thải thì người ta sẽ dùng các chất phụ gia đóng vai trò khử mùi, giữ gìn vệ sinh và không gây ô nhiễm môi trường.

Khắp nơi trong nhà ông ta đều là đồ quý, bồn rửa tay ở nhà tắm là sứ thanh hoa, bên dưới có chữ Gia Khánh năm thứ bảy, Quan Diêu. Nếu ông Sở cả đời hiếu thắng không sinh ra một nghiệp chướng g.i.ế.c cha thì kiếp này đúng là không sống uổng phí.

“Hôm nay anh suýt nữa đã làm gãy kim của em đúng không?”

Cố Bồi tiến lại gần Lâm Bạch Thanh, mở vòi nước ra rửa tay, sau đó đưa một tuýp kem thoa tay cho cô, nói: “Là Vaseline thôi, thoa một ít sẽ không ảnh hưởng gì đến bệnh nhân.”

Đời trước anh là trưởng bối của Lâm Bạch Thanh, cũng có sự nghiêm khắc, chững chạc, trưởng thành, chăm sóc người khác vừa cẩn thận vừa chu đáo của trưởng bối, Lâm Bạch Thanh vẫn luôn coi anh như một trưởng bối đáng tin cậy.

Thực ra việc hôm nay là lỗi của cô, vì bình thường khi khám chữa bệnh cô sẽ không ở gần một bệnh nhân như vậy, cần châm kim hay rút kim cô đều sẽ yêu cầu bệnh nhân không được động đậy từ trước. Là do cô phá vỡ quy tắc, lỗi là tại cô.

“Không phải lỗi của anh, là do em.” Lâm Bạch Thanh nói.

Cố Bồi rửa tay xong thì thản nhiên nói: “Do anh. Anh buộc phải thừa nhận rằng khi đó anh hơi căng thẳng, quên mất mình đang điều trị, không phối hợp tốt với em.”

Người này lạ thật đấy, vừa mới quyết định chuyện hôn sự thì nửa đêm đã đến đòi sống chung, một màn cầu hôn lãng mạn như vậy khiến người không hiểu lãng mạn là gì như Lâm Bạch Thanh nghĩ lại cũng thấy ngọt ngào trong lòng, lúc đó chưa hôn thì sau này phải bù lại.

Khi ấy Lâm Bạch Thanh tưởng rằng anh là một người đàn ông trưởng thành vừa lãng mạn vừa biết cách lấy lòng phái nữ.

Nhưng trải qua việc hôm nay cô mới phát hiện, bên ngoài trông anh trưởng thành vậy nhưng chuyện tình cảm lại rất ngây ngô, điều này cũng rất đúng với lời chê bai của Trương Nhu Giai đời trước: “Cố Bồi chỉ được cái mặt đẹp trai thôi, thực sự tiếp xúc thì không ổn.”

Hồi đó Lâm Bạch Thanh còn nói Trương Nhu Giai quá kén chọn, giờ thì cô hiểu rồi. Người đàn ông này trong ngoài không giống nhau, nhìn thì trưởng thành chín chắn nhưng thực chất vẫn còn non nớt, tiếp xúc riêng với phụ nữ đã căng thẳng như vậy, sau này kết hôn thì sao?

Cô đưa tay lên xoa khóe mắt anh, hỏi: “Khi nãy đau lắm đúng không?”

Cố Bồi để im cho cô xoa, thản nhiên nói: “Đau lắm, anh còn sợ mắt anh bị chọc mù nữa.”

Chỉ là một cây kim châm nho nhỏ, hơn nữa còn châm từ huyệt vị, sao chọc mù người ta được chứ.

Nhưng sự khác biệt giữa trung y và tây y nằm ở điểm này, vì thế mới có người nói đùa rằng trung y nói về sự mơ hồ, còn tây y thì theo đuổi sự rõ ràng.

Anh khá thẳng thắn, trong lòng nghĩ gì nói đó.

Lâm Bạch Thanh buông mặt anh ra, khi trả kem thoa tay đã móc ngón út vào ngón út của Cố Bồi rồi lắc lắc: “Ngày kia là cuối tuần, chắc anh cũng được nghỉ, đến lúc đó về nhà, em nấu cơm rồi cùng ăn… bồi thường cho anh.”

Lần này coi như cô đã cược đúng, quả nhiên anh vẫn còn non, vì cô chỉ mời anh ăn cơm thôi mà biểu cảm trên mặt Cố Bồi đã đổi từ vẻ chuyên nghiệp khi lạnh lùng nhắc nhở Sở Xuân Đình lúc nãy sang chàng trai vừa có vẻ sững sờ lại vừa vui mừng.

Cố Bồi đi sau Lâm Bạch Thanh ra khỏi nhà vệ sinh, nói thêm một câu: “Anh muốn ăn thịt bò.”

Hờ, có tiến bộ đấy, cũng biết gọi món.

Advertisement
';
Advertisement