“Em làm cho anh món còn ngon hơn thịt bò.” Lâm Bạch Thanh nói.
Trong mắt Cố Bồi xuất hiện sự hưng phấn lạ thường, khác hoàn toàn với anh của mọi ngày.
Có lẽ anh đang nghĩ, món gì còn ngon hơn thịt bò đây nhỉ?
Về đến phòng, Sở Xuân Đình chẳng những không mở miệng mà mắt cũng nhắm chặt.
Nhưng ngay khi Lâm Bạch Thanh bước vào, ông ta lại mở mắt, hỏi thẳng: “Tiểu Lâm, hồi còn trẻ cha mẹ con từng tới biên giới chưa?”
Nhắc đến biên giới, Mục Thành Dương lại nhớ tới một tin đồn mà mình nghe được, nói với Sở Xuân Đình: “Ông Sở, nhà ông từng có người tới biên giới đúng không? Tôi nghe người ta nói, nhà ông…” Ánh mắt anh ấy liếc về phía khung cảnh trên đầu giường.
Nói tới chuyện này, Lâm Bạch Thanh cũng tò mò, lòng buôn chuyện lại trỗi dậy, vì theo cô được biết thì con cả mà ông ta đang tìm kiếm c.h.ế.t ở biên giới, cô từng nghe người ta nhắc đến, nghe nói c.h.ế.t một cách rất thảm hại.
Sở Xuân Đình không muốn im lặng mà muốn tám chuyện. Ông ta nhìn về phía người đàn ông tuấn tú, dễ gần lại ấm áp, xấp xỉ tuổi cha cô trong khung ảnh ở đầu giường. Lâm Bạch Thanh cũng muốn nghe thử xem Sở Xuân Đình nói về cái c.h.ế.t của con trai cả ra sao.
Dù sao những gì cô nghe được cũng chỉ là lời đồn thổi, cô cũng muốn biết ông ta nhìn nhận cái c.h.ế.t của con trai như thế nào với tư cách là một người cha.
Nhưng cả đời ông cụ Sở ngang ngược có tính cách rất quái đản, chủ yếu là phản nghịch.
Lúc không cho nói thì ông ta cứ nói luôn miệng, cho ông ta nói thì lại không lên tiếng nữa.
“Là người trong bức ảnh kia nhỉ, mất năm nào thế? Sao một người tốt như vậy lại mất chứ?” Mục Thành Dương hỏi.
Vai ông cụ từ từ hạ xuống, liếc bức ảnh con trai cả một cái. Trong nháy mắt, dường như ông ta bị người khác rút cạn sức lực toàn thân, cả người rủ xuống.
Nếu không có ai ở đây thì có lẽ ông cụ này có thể khóc sướt mướt một trận.
Mục Thành Dương không biết ông cụ này bị làm sao. Anh ấy nhìn Lâm Bạch Thanh, muốn biết có chuyện gì.
Cố Bồi cũng hơi tò mò, nhìn Lâm Bạch Thanh bằng ánh mắt dò hỏi.
Liên quan đến cái c.h.ế.t của Sở Thanh Đồ: con trai cả của ông cụ, Lâm Bạch Thanh từng nghe người khác nhắc tới, tất nhiên không phải sư phụ Cố Minh mà là nhị sư ca Trần Hải Lượng tám chuyện với cô.
Thấy hai người họ thực sự tò mò, Lâm Bạch Thanh nháy mắt: Đợi khi nào điều trị xong em sẽ kể cho các anh nghe.
Cuối cùng cũng châm cứu xong.
Lâm Bạch Thanh vừa thu dọn vừa dặn dò bảo mẫu, do vừa mới châm cứu xong, lỗ kim còn đang mở nên tuyệt đối không được để ông cụ bị nhiễm lạnh, một khi bị nhiễm lạnh gió độc sẽ vào người, vậy thì chân ông cụ sẽ phế hoàn toàn.
Nhưng ngay khi cô rút kim, Sở Xuân Đình lại hô lên: “Giám đốc Mã!”
Giám đốc Mã đang ở ngay ngoài cửa, Sở Xuân Đình là người đã quyên góp hàng trăm văn vật cho viện bảo tàng, những người làm việc trong cơ quan nhà nước như bọn họ đương nhiên phải phục vụ hết lòng.
“Chữa xong rồi, ông Sở, ông thấy thế nào?”
Ông ấy bước vào, lại nói với Lâm Bạch Thanh: “Ngày mai bác sĩ Lâm vẫn cần đến nhỉ, có tiện cho Sở Văn hóa chúng tôi cử phóng viên tới phỏng vấn một chút, chụp vài bức ảnh về quá trình điều trị của cô không? Đến lúc đó chúng ta sẽ làm một bản tin chuyên đề trên báo.”
Thực ra phòng khám nào cũng có kỹ thuật ngải cứu, trong các loại sách về thuốc trung y cũng có ghi chép, nhưng do quá phức tạp nên mọi người không làm nữa. Muốn tuyên truyền để mọi người coi trọng hơn đương nhiên là tốt.
Nhưng Lâm Bạch Thanh suy nghĩ một lát rồi nói: “Ông có thể cử người tới chụp ảnh, phỏng vấn, còn bản tin thì để điều trị xong tính tiếp.”
Trung y có một thói quen không tốt, một khi không có trường hợp nào thành công thì một số lang băm có ý đồ xấu thích hắt nước bẩn, tung tin đồn nhảm về những bác sĩ giỏi. Với họ, đó chỉ là việc cướp vài bệnh nhân, nhưng với cả giới trung y thì đó là vết nhơ để những người phản trung y nắm đằng chuôi.
Mọi người đấu đá lẫn nhau, những công ty dược phẩm của nước N và nước H nhân cơ hội ra sức bôi bác khiến cả giới trung y bị chèn ép đến mức không ngóc đầu dậy được.
Đợi Sở Xuân Đình có thể đứng dậy rồi tính vậy, có minh chứng sống thì bản tin mới đứng vững được.
Lời khích lệ khi nãy chỉ để nịnh Sở Xuân Đình, nhưng lần này giám đốc Mã thật lòng nói: “Bà chủ này tốt thật.”
Trước mặt là một cô gái, chắc cũng chỉ ngoài hai mươi, ông ấy không dám tin tưởng cô.
Nhưng khi nãy nghe ngóng một lát mới biết hóa ra cô ấy chính là “bác sĩ trung y lão làng” đã chữa cho gấu trúc. Cô ấy chẳng những dám chữa mà còn dám hứa, xem ra Cố Minh không chọn nhầm người kế thừa.
“Quay, phải quay cả quá trình!” Giám đốc Mã nói: “Bắt buộc phải đưa tin chuyện này cho tốt!”